Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: hiện đại, ngược tâm ngược thân, nam chính thâm tình, SE
Độ dài: 13 chương
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và được chuyển thể thành phim cùng tên.
*****
Nếu có ai hỏi thanh xuân của Chu Tiểu Manh là gì, có lẽ cô sẽ không ngần ngại đáp ba từ "Chu Diễn Chiếu". Nếu có ai hỏi điều gì quan trọng nhất với Chu Diễn Chiếu, phải chăng anh sẽ ngập ngừng nhắc ba chữ "Chu Tiểu Manh"?
Chu Tiểu Manh đã từng sống cuộc sống của một nàng công chúa. Trong suốt thời thơ ấu và niên thiếu, cuộc sống của Chu Tiểu Manh luôn tràn ngập sắc hồng rực rỡ, tràn ngập những thương yêu. Năm Tiểu Manh hai tuổi, cha ruột của cô qua đời. Không lâu sau, mẹ cô tái hôn với ông Chu Bân Lễ, cũng là cha của Chu Diễn Chiếu. Từ lúc đó cho đến khi trưởng thành, bên cạnh Chu Tiểu Manh luôn có ông Chu Bân Lễ hết mực nâng niu, chiều chuộng và "anh trai" Chu Diễn Chiếu hết lòng chở che, bảo vệ thậm chí là dung túng cho cô.
Chu Diễn Chiếu của ngày đó ngang ngược, phách lối coi trời bằng vung. Cũng chính là anh của ngày đó đã coi Chu Tiểu Manh là tất cả những gì đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của mình. Ai cũng biết chuyện một cậu bạn trai chỉ vì dám cả gan tán tỉnh, trêu ghẹo Chu Tiểu Manh mà suýt chút nữa đã bị Chu Diễn Chiếu phế đi một cánh tay. Có lẽ do luôn được bao bọc như thế nên cả thời niên thiếu của Tiểu Manh chỉ gắn bó với một mình Diễn Chiếu.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Chẳng biết từ bao giờ, thứ cảm xúc trong lòng Diễn Chiếu và Tiểu Manh không còn đơn thuần là tình cảm anh em nữa. Và rồi họ yêu nhau, bỏ qua tất cả định kiến và lí lẽ, chẳng quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người. Tình yêu của anh và cô khi đó nồng nàn và đầy khao khát, phóng túng mà rất đỗi ngọt ngào.
Ngày đó, Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu đã cùng nhau vẽ nên một viễn cảnh tương lai vô cùng đẹp đẽ. Họ sẽ cùng nhau trốn sang Canada, sống một cuộc đời mới. Một cuộc đời êm ả, bình yên, sẽ chỉ có hai người họ sống bên nhau trọn đời trọn kiếp. Thế nhưng, giông bão có thể ập đến bất kì lúc nào, ngay cả khi ánh nắng đang rực rỡ và bầu trời vẫn còn rất xanh trong.
Khi hai người họ chuẩn bị bước lên chuyến bay sang Canada, Chu Diễn Chiếu bất ngờ nhận được cuộc gọi của Tiểu Quang - một đàn em, cũng là người bạn thân thiết của anh. Tiểu Quang báo với anh rằng ông Chu Bân Lễ bị tai nạn giao thông, mong anh ngay lập tức trở về. Chu Tiểu Manh khi đó không biết rằng, đó là lần cuối cùng cô được ở bên một Chu Diễn Chiếu ấm áp, dịu dàng mà cô yêu sâu sắc.
Hóa ra, chính cha anh là người đã giết chết cha ruột của Tiểu Manh. Mẹ Tiểu Manh vì quá căm phẫn khi biết được sự thật, đã thuê người ám sát ông Chu Bân Lễ. Và rồi Diễn Chiếu lại trả lại bà một viên đạn vào đầu, sau đó anh dồn hết sự căm ghét lên Chu Tiểu Manh, còn cô cũng vì thế mà hận anh đến tột cùng.
Cứ ngỡ là hận sâu sắc, vậy mà cũng chẳng bằng yêu sâu đậm. Đến cuối cùng, anh vẫn lựa chọn hi sinh để cho cô được sống. Đến cuối cùng, cô vẫn chọn cùng anh đồng sinh cộng tử.
“Yêu một người không sai, yêu một người không nên yêu cũng không sai”**. Chu Diễn Chiếu yêu Chu Tiểu Manh, nhưng giữa tình thân và tình yêu anh không thể chọn lựa, vậy nên đành bất chấp tất cả giữ cô lại bên mình. “Yêu một người không nên yêu mà bất chấp tất cả là sai”**. Diễn Chiếu đã sai rồi, tình yêu của hai người họ ngay từ khi bắt đầu đã là sai trái.
Chu Diễn Chiếu đã cố chấp ép Tiểu Manh ở lại bên mình, để anh mặc sức dày vò, để cô tận mắt chứng kiến anh yêu đương, đính hôn, rồi có con với một người khác. Có một câu nói thế này: “Tận cùng của nỗi đau là nụ cười, bởi khi đó người ta chẳng còn gì để khóc”. Thế nên, đọc đến đoạn Chu Tiểu Manh khi nghe tin hôn thê của Chu Diễn Chiếu mang thai đã nở nụ cười mà từ lâu cô đánh mất, tim mình chợt thắt lại, bởi mình hiểu Tiểu Manh đã đau đến không thể đau hơn nữa rồi.
"Em chỉ muốn lắp trong tim một cái công tắc, như vậy khi nào em muốn yêu anh thì yêu, không muốn yêu anh, thì sẽ không yêu nữa." *
Thấy Tiểu Manh đau đớn đến tột cùng như vậy, mình lại càng xót xa cho Diễn Chiếu nhiều hơn. Vì mình biết, mặc dù anh đã đối xử với cô rất tệ, nhưng khi Chu Tiểu Manh đau một thì Chu Diễn Chiếu sẽ đau gấp trăm lần. Con người Chu Diễn Chiếu tàn nhẫn và ngông cuồng đến thế, vậy mà lại yêu Chu Tiểu Manh hơn cả bản thân mình. Anh thà tự rút súng bắn mình chứ không nỡ đứng nhìn Chu Tiểu Manh bị người ta hành hạ.
“Nếu người ta gửi đến một ngón tay của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn sự thể thành ra như thế phải không?”.*
Hai cha con Chu Diễn Chiếu đều yêu một cách quyết liệt và ích kỉ, nhưng có lẽ anh may mắn hơn ông Chu Bân Lễ vì mẹ Tiểu Manh không hề đáp lại tình cảm của ông, còn tình yêu Chu Tiểu Manh dành cho Chu Diễn Chiếu lại mãnh liệt hơn tất cả. Hai người đã rất yêu nhau, nhưng để có được hạnh phúc trọn vẹn bên nhau thì chỉ yêu thôi là không đủ.
Trong "Bên nhau trọn đời" của tác giả Cố Mạn, nam chính Hà Dĩ Thâm đã từng nói thế này: "Đối với một số người, thời gian chữa lành vết thương. Đối với một số người khác, thời gian chỉ làm cho vết thương thêm rỉ máu". Vết thương trong tim Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu chính là kiểu vết thương như vậy. Nếu mang trên mình một vết thương cứ không ngừng rỉ máu như thế, có lẽ họ sẽ rất mệt mỏi, đến một ngày sẽ sức cùng lực kiệt mất.
Thôi thì, nếu như vết thương đó vĩnh viễn không thể chữa lành, vậy hãy cũng nhau rời khỏi cuộc đời đầy oan trái để đi tới một thế giới khác, và nếu thiên đường là có thật, thì ở nơi ấy, mong cho họ có thể quên hết mọi ân oán đớn đau, ở bên nhau mà thực hiện lời ước hẹn trọn đời.
Bình luận truyện