Hôn lễ của hai người diễn ra bình thường, không hoành tráng lãng mạng như trong phim, cũng không đến nỗi tùy tiện, hôn lễ của họ giống như hôn lễ của bao cặp đôi bình thường khác, được tổ chức ở trong khách sạn.
Sơ Nhất mặc một bộ váy cưới màu trắng, khoác tay bố bước lên thảm đỏ, đi về phía Kiều An Sâm.
Sân khấu được trang trí vô cùng lộng lẫy, bong bóng, sợi dây sặc sỡ, cột La Mã, đèn pha lê lấp lánh trên đỉnh đầu, người chủ trì hôn lễ cầm mic đang khuấy động bầu không khí.
Thật ra Sơ Nhất cũng không nghe thấy anh ta nói cái gì, trong ánh mắt tràn ngập hình bóng của một người đàn ông.
Hôm nay Kiều An Sâm đẹp trai hơn thường ngày, đúng kiểu mà Sơ Nhất thích nhất, ánh mắt của anh rất đen, bởi vì đang mỉm cười cho nên rất dịu dàng, khiến gương mặt anh đẹp suất sắc.
Bố cô đặt tay cô vào tay anh, sau đó nắm tay anh lại.
Hai bàn tay từ hai biến thành một, như thể chứng minh hai người đã trở thành người một nhà.
"Hãy chăm sóc con bé thật tốt." Sơ Thiên nói nhỏ một câu, Sơ Nhất nhìn Kiều An Sâm, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, len lén thu lại những giọt nước mắt vào trong.
....
Bữa tiệc diễn ra suốt đêm, sau khi tiễn họ hàng bạn bè, chia tay bố mẹ hai bên, Kiều An Sâm và Sơ Nhất cùng nhau trở về nhà mới.
Căn nhà này là do Kiều An Sâm mua sau khi đi làm, căn nhà rất rộng, có ba phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc của Sơ Nhất đã được chuyển tới.
Lớp trang điểm cô dâu rất dày, Sơ Nhất ở trong phòng tắm rất lâu mới tắm rửa sạch sẽ, cô mặc áo ngủ của mình, nhìn vào trong gương, có chút mất tự nhiên kéo kéo góc áo ngủ mỏng manh.
Khi cô trở về phòng, Kiều An Sâm đã tắm rửa xong, anh ở trên giường đang đọc sách, căn phòng đều được trang trí vô cùng rực rỡ, chăn màn màu đỏ phủ kín cánh hoa hồng, ngay lúc này, hoa hồng đều bị Kiều An Sâm đẩy hết sang một bên.
Cô chần chừ vài giây mới bước tới.
"Em tắm xong rồi à?" Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh rõ ràng, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Sơ Nhất gật gật đầu, vô thức nuốt nước bọt.
"Vâng, em tắm xong rồi."
Cô bước đến bên kia giường, do dự một chút rồi vén chăn lên nằm xuống.
Trong màn đêm yên tĩnh, Sơ Nhất không dám cử động, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, đầu óc rối bời, mặc dù hôm nay đi giày cao gót rất mệt nhưng thần kinh vẫn rất căng thẳng.
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, ngọn đèn trên đỉnh đầu bị tắt, bên cạnh có tiếng sột soạt, Kiều An Sâm thở dài.
"Ngủ đi, hôm nay đã rất mệt rồi."
"Chúc anh ngủ ngon." Sơ Nhất nhắm mắt, khẽ thì thầm, Kiều An Sâm cũng đáp lại.
"Ngủ ngon."
Đêm nay cô ngủ rất ngon có lẽ là do quá mệt mỏi, cả một đêm không mơ mộng gì, Sơ Nhất tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, phòng khách tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Kiều An Sâm ở trong phòng bếp làm bữa sáng, bóng lưng anh thẳng tắp, bả vai rộng, ống tay áo sơ mi trắng bị cuốn tới khuỷu tay, sườn mặt vô cùng tinh tế.
Anh làm mấy món đơn giản, trứng rán thịt nguội và bánh mì nướng, hai cốc sữa nóng hổi, còn có cả rau và trái cây.
Mấy món này rất hợp khẩu vị của Sơ Nhất, đặc biệt là vào buối sáng, đầy đủ năng lượng.
Hai người ngồi đối diện nhau, sau khi ăn uống dọn dẹp xong, hai người đột nhiên rơi vào trạng thái không biết phải làm gì tiếp theo.
Sơ Nhất hơi bỡ ngỡ khi sống chung với người chồng mới cưới này, cô có chút mất tự nhiên, còn Kiều An Sâm thì là hiếm khi có kỳ nghỉ, nhất thời cũng không biết phải làm cái gì.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, vẫn là Sơ Nhất lên tiếng trước.
"Chúng ta......ra ngoài đi dạo được không? Xem...xem phim gì...gì đó...."
Tháng bảy trời nắng như đổ lửa, Kiều An Sâm ngẩng đầu nhìn bên ngoài trời, suy nghĩ một chút.
"Cũng không phải là không đi được, theo anh thấy ở nhà sẽ thoải mái hơn."
"Vậy...chúng ta không đi nữa." Nghe anh nói như vậy, Sơ Nhất lập tức chữa lại , Kiều An Sâm gật đầu nhìn cô sau đó nói.
"Anh chuẩn bị đi đọc sách, em thì sao?"
Nghe anh nói vậy, Sơ Nhất sửng sốt vài giây, ngay lập tức phản ứng lại.
"Anh đi đọc sách đi, em sẽ ở một mình."
Kiều An Sâm đi vào thư phòng, Sơ Nhất buồn chán dạo một vòng quanh nhà, cuối cùng vẫn trở lại phòng ngủ, ngả người xuống giường.
Hôn nhân.... dường như hơi khác so với tưởng tưởng của cô.
Sơ Nhất ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức tường, vội vàng lắc đầu, xua bỏ hết những suy nghĩ vừa rồi.
Hai người họ đều dành thời gian làm những việc khác nhau, buổi trưa vẫn là Kiều An Sâm đi vào phòng bếp trước, anh biết rõ Sơ Nhất không biết nấu cơm, nhân lúc trời còn sớm nên bắt tay vào nấu ăn.
Kiều An Sâm du học hai năm ở nước ngoài, anh không ăn quen đồ ăn bên đó nên tự mình đi siêu thị mua thức ăn, tự nấu cơm, anh học cái gì đều rất nhanh, tài nấu nướng cũng không ngoại lệ.
Vo gạo cắm cơm, sau đó gọt hai củ khoai tây, trong tủ lạnh vẫn còn thịt bò, động tác của Kiều An Sâm sạch sẽ gọn gàng, rất nhanh liền chuẩn bị đầy đủ gia vị, bắt đầu bật bếp.
Sơ Nhất nghe thấy tiếng động ở dưới bếp, lúc này là giờ cơm trưa , cô vội vàng ném ipad trong tay xuống giường.
Trong phòng khách tràn ngập mùi thơm của thức ăn, Kiều An Sâm đứng trước bàn, tay anh cầm một cái muỗng, cẩn thận điều chỉnh lại nhiệt độ, Sơ Nhất thấy vậy thì lúng túng đi qua.
"Có cần em giúp gì không?" Cô nói nhỏ, Kiều An Sâm quay đầu nhìn cô, không cần nghĩ ngợi gì liền đáp.
"Không cần, một mình anh làm được rồi."
Sơ Nhất lưỡng lự đứng sang một bên, không động đậy, Kiều An Sâm thấy thế liền đưa tay ra xoa đầu cô.
"Em ra phòng khách ngồi chơi một lát đi, anh nấu ăn rất nhanh."
"Anh vất vả rồi." Cô nói rất nhỏ, Kiều An Sâm nhìn thấy vẻ mặt tội lỗi của cô thì mỉm cười.
"Anh cũng thường xuyên nấu ăn, em không cần tự trách."
"Vậy à." Sơ Nhất nhìn anh