Nhìn bản thân trong gương, Sơ Nhất chỉnh lại khăn tắm, cô nhét đầu kia của khăn tắm vào dưới cánh tay, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trước tiên thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, xác định bên ngoài không có ai, Sơ Nhất mới cẩn thận đi ra, tay cô đặt lên trước ngực để che đi cảnh xuân ở trước ngực.
Mặc dù khăn tắm rất to, nhưng chỉ có thể che đến ngang đùi cô.
Sơ Nhất lao nhanh vào phòng, mở tủ quần áo lấy đồ ngủ.
Lúc này cô đang rất căng thẳng, động tác nhanh chóng lại hoảng loạn, lúc chuẩn bị mặc quần áo, cô đột nhiên lại nhớ ra cửa phòng còn chưa khóa.
Sơ Nhất lập tức đặt quần áo trong tay xuống rồi chạy đi đóng cửa.
Gần tới nơi, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Sơ Nhất che ngực, cô nhìn Kiều An Sâm, bầu không khí sau đó như bị đông lại, gương mặt của Kiều An Sâm cóchút bối rối, anh lùi về phía sau rồi đóng của lại.
"Xin lỗi."
Căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh, Sơ Nhất ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, mặt không cảm xúc khóa cửa lại.
Bên trong có tiếng khóa cửa, Kiều An Sâm đứng bên ngoài, trong đầu hiện lên một màn vừa rồi.
Anh thở hổn hển, vầng trán ướt đẫm mồ hôi do vận động mạnh, nhiệt độ cơ thể dường như tiếp tục tăng lên.
Kiều An Sâm lau mặt, đi vào phòng bếp, rót cho mình một cốc nước đá.
Uống nước xong, anh lại đi vào phòng, phòng ngủ im lặng không một tiếng động, ở giữa giường hơi nhô lên, mơ hồ có thể thìn thấy đường cong cơ thể, Sơ Nhất vùi người trong chăn, chỉ lộ mái tóc rối bời.
Anh đột nhiên nói: "Anh về rồi."
Người trong chăn không hề động đậy, một lát sau truyền ra một tiếng đáp lại rất nhỏ.
" Vâng..."
Kiều An Sâm đứng im một lúc, xác định cô không nói chuyện nữa, anh mới đi đến tủ quần áo bên cạnh lấy đồ ngủ, lúc sắp bước vào phòng tắm, anh lại nói.
"Không nên trùm chăn kín đầu như vậy, sẽ bị ngạt thở."
Sơ Nhất: "..." Xin anh đừng nói gì nữa, ngạt thở thì ngạt thở, tốt hơn là ngạt thở chết đi.
Cuối cùng Kiều An Sâm cũng thấy người trên giường cử động, nhưng cô lại chui sâu vào trong chăn, ngay cả tóc cũng biến mất.
Kiều An Sâm đi vào phòng tắm rồi sau đó đóng cửa lại.
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Sơ Nhất mới dám vén chăn lên một chút, gương mặt vì thiếu oxy nên đỏ ửng, cô nhanh chóng hít thở không khí trong lành.
So Nhất nhìn lên trần nhà, tâm trạng dần dần bĩnh tĩnh lại, sự xấu hổ ban nãy cũng tiêu tan không ít.
Kiều An Sâm lau khô tóc, người trên giường cũng đã trở lại trạng thái bình thường, hai mắt nhắm lại, hình như là đã ngủ rồi.
Bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt một bên ở trên gương mặt của Sơ Nhất, một bên cẩn thận vén chăn nằm xuống.
Cảm nhận được một bên giường lún xuống, lông mi của Sơ Nhất khẽ động, giống như một con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, đúng lúc bị Kiều An Sâm phát hiện ra.
"Em ngủ rồi à?" Anh khẽ hỏi, Sơ Nhất im lặng hai giây, nhắm mắt rồi trả lời.
"Ngủ rồi."
"...."
Kiều An Sâm im lặng, đột nhiên nghĩ tới truyện vừa nãy, anh suy nghĩ một lúc rồi giải thích.
"Thực ra vừa rồi anh không nhìn thấy gì cả, có khăn tắm che, hơn nữa ..." Chúng ta cũng đã kết hôn rồi.
Kiều An Sâm còn chưa kịp nói xong đã bị Sơ Nhất bịt miệng lại, cô trợn mắt, đôi mắt lớn sáng long lanh, không giống bộ dạng "ngủ rồi" lúc trước.
"Đừng nói nữa." Sơ Nhất lớn tiếng nói, tâm trạng xấu hổ toàn bộ tan thành mây khói.
Kiều An Sâm không phản kháng lại, để cô tùy ý che lại, sau đó anh nhẹ nhàng lấy tay của cô xuống.
"Anh không nói nữa."
Thái độ dịu dàng ngoan ngoãn của anh đã trấn an Sơ Nhất, cô khẽ hừ một tiếng, siết chặt chiếc chăn con thỏ của bản thân rồi quay lưng lại.
Hai người nằm cùng giường nhưng không nói chuyện với ai, không khí yên tĩnh lạ lùng, Kiều An Sâm nhìn ánh sáng màu cam trên đầu, tâm trạng có chút phập phồng.
Trong đầu lại hiện cơ thể trắng nõn kia, bả vai nho nhỏ, hai tay che ngực, xương quai xanh mảnh khảnh, ánh mắt to tròn, như một con thú nhỏ sợ hãi, nhút nhát sợ sệt nhưng lại đáng yêu.
Yết hầu Kiều An Sâm chuyển động lên xuống, đột nhiên nhìn sang bên cạnh.
"Sơ Nhất."
"Chuyện gì vậy?" Cô không có quay đầu lại, vẫn quay lưng về phía anh, buồn bực nói.
"Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp."
"...Hả?" Sơ Nhất quay người qua, nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt của Kiều An Sâm rất sâu, dường như mang theo một tia hứng thú không tên.
Trong đầu cô "oanh" một cái, suy nghĩ bỗng trôi đi.
Vợ chồng hợp pháp....Vì vậ... Là muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao...!
"Anh là một người đàn ông bình thường."
"...."
Hai người nằm đối mặtt với nhau, Kiều An Sâm khẽ thở dài, anh vén mấy sợi tóc trên gò má cô ra đằng sau tai, cơ thể của cô chợt cứng lại
"Anh muốn em làm một số việc."
Sơ Nhất ngây người, đầu óc trống giỗng, không biết mình nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây ra thuận theo câu hỏi của anh.
"Ví dụ như...."
Lời nói vừa cất lên, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, hận không thể đánh chết bản thân.
Tay Kiều An Sâm luồn qua sau đầu cô, sau đó nghiêng người qua.
"Ví dụ như vậy."
Một nụ hôn dịu dàng dừng ở trên trán, tiếp theo là chóp mũi, sau đó đến đôi môi.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, mùi hương trên người của Kiều An Sâm và cô đều giống nhau, là mùi biển tươi mát.
Sữa tắm là do Sơ Nhất chọn.
Nút áo ngủ bị cởi ra, nụ hôn của anh dần dần đi xuống, Sơ Nhất đỡ lấy bả vai anh, giọng nói trầm thấp của Kiều An Sâm vang bên tai cô.
"Còn có như vậy."
"Như vậy nữa."
Kèm theo lời nói là từng động tác, ngón tay anh giống như đốt lửa trên cơ thể cô, từ xương cụt di chuyển lên trên khiến cô bủn rủn lẫn tê dại, lý trí bắt đầu hỗn loạn, Sơ Nhất nhắm mắt, khẽ rên nhẹ.
"Anh đừng nói nữa..."
Cô không hề phát hiện giọng nói của bản thân lúc này có bao nhiêu mềm mại, nghe vậy Kiều An Sâm ngừng lại trong nháy mắt, tiếp theo hoàn toàn xoay người lại, đem cô đặt ở dưới thân.
....
Trước khi kết hôn, Sơ Nhất đã cùng Trình Lật thảo luận về lần đầu tiên.
Cô nói nếu đối phương là Kiều An Sâm, cô sẽ không kháng cự, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, cô đã muốn ăn anh rồi.
Lúc ấy Trình Lật còn cười nhạo cô.
"Lý thuyết và thực tế hoàn toàn khác nhau đấy, hay là cậu thử trước rồi kể lại cho mình."
Bây giờ, Sơ Nhất nằm trong ngực Kiều An Sâm nghĩ thầm, ngày mai có thể cùng Trình Lật chia sẻ kinh nghiệm mà bản thân đã trải qua rồi.
Thật sự mà nói, hai người đều là lần đầu tiên, Sơ Nhất cảm thấy không tốt lắm, còn Kiều An Sâm có chút thưởng thức.
Vì lo lắng cho cơ thế của cô nên tối qua sau khi kết thúc, anh để cô nghỉ ngơi, nhưng ngày hôm sau, Sơ Nhất đang mơ màng ngủ ngủ thì bị đánh thức,