Công Tử Biệt Tú

Hợp Tác (2)


trước sau

Chân mày thanh tú Lâm Tú nhướng lên, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?”

Mười lượng bạc đủ cho gia đình năm miệng ăn không lo cơm áo một năm, cách vài ngày còn có thể ăn bữa thịt, bổng lộc một tháng của hắn ở Thanh Lại ti cũng mới tám lượng, Trích Nguyệt lâu này, tài đại khí thô như vậy?

Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu khẽ cười mỉm, đáp: “Ít nhất năm mươi lượng.”

“Thành giao!”

Lâm Tú vỗ bàn một cái, nói: “Không hổ là Trích Nguyệt lâu, xuất thủ quả là hào phóng, nếu chưởng quỹ có thành ý như thế, ta liền không cần đi những nơi khác.”

Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu sửng sốt một chút, sau đó cau mày, nói: “Ý công tử là, năm mươi lượng này, là Trích Nguyệt lâu cho ngươi?”

Lâm Tú hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”

Ánh mắt chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu chợt lóe lên không thể phát hiện, tiếp đấy cười nói: “Hẳn là công tử đang nói đùa, ngươi muốn mượn dùng giếng nước của Trích Nguyệt lâu ta, chẳng lẽ còn muốn chúng ta cho ngươi bạc ư?”

Lâm Tú chẳng thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu chưởng quỹ không có thành ý, vậy thì quên đi, ta nghĩ Phiêu Hương lâu đối diện, có lẽ có thành ý hơn ngươi một chút.”

Thấy Lâm Tú thật sự muốn đi, chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu vội vàng đứng lên giữ lại: “Công tử dừng bước, dừng bước!”

Dựa theo tư duy người bình thường, người này mượn giếng nước của Trích Nguyệt lâu, là hắn nên trả bạc cho Trích Nguyệt lâu mới đúng, nhưng Vương Đô bây giờ một băng khó cầu, việc làm ăn của Trích Nguyệt lâu ảm đạm, nếu như có thể giữ lại người này, cung cấp băng cho Trích Nguyệt lâu, Trích Nguyệt lâu từ đó thu được lợi nhuận, nào là năm ngàn lượng, năm vạn lượng bạc.

Các kho trữ băng lớn tại Vương Đô đã cấp báo, sợ là có mỗi hoàng cung mới dư băng, lưu lại người này, Trích Nguyệt lâu chính là tửu lâu duy nhất Vương Đô có thể cung cấp băng, đến lúc ấy, sẽ còn lo không làm ăn được sao?

Chưởng quỹ ban nãy muốn giả ngu, cho rằng người trẻ tuổi này nhìn không hiểu lợi hại bên trong, không ngờ kẻ ngây thơ là hắn, tại loại thời điểm đặc thù này, nếu đưa người này sang đối thủ, tâm muốn chết hắn cũng có.

Chưởng quỹ nắm lấy cánh tay Lâm Tú, nói: “Mười lượng bạc, mười lượng bạc, chỉ cần công tử có thể cung cấp băng cho Trích Nguyệt lâu, Trích Nguyệt lâu mỗi ngày trả ngươi mười lượng bạc!”

Lâm Tú mỉm cười nhìn hắn, đáp: “Thời tiết mấy ngày qua nóng bức, nguồn băng ở Vương Đô khan hiếm, muốn mua cũng không có hàng, lấy năng lực của ta, ngày thu đấu vàng chẳng phải việc khó, giá cả một ngày mười lượng, e là hơi thấp.”

Hắn đem lời chưởng quỹ này nói vừa rồi, trả lại nguyên vẹn cho hắn.

Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu ngơ ngác nhìn Lâm Tú, hận không thể tát mình hai cái, vì sao hồi nãy miệng lại nói thêm đôi câu kia?

Hắn vẻ mặt đưa đám, hỏi: “Công tử cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?”

Lâm Tú đáp: “Năm mươi lượng.”

Chưởng quỹ nhìn hắn, ai oán nói: “Công tử, ngươi đây là cướp tiền!”

Lâm Tú một chút cũng không quan tâm, nói: “Nếu
chưởng qũy cảm thấy đắt, ta sẽ đi chỗ khác hỏi.”

“Đừng!”

Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu cắn răng một cái, nói: “Năm mươi lượng thì năm mươi lượng, nhưng công tử phải đáp ứng ta một điều kiện, ngoại trừ Trích Nguyệt lâu ta, không thể cung cấp băng cho người khác!”

Tuy năm mươi lượng khiến hắn vô cùng đau lòng, nhưng chàng thanh niên này có thể tạo ra giá trị cho Trích Nguyệt lâu gấp mười lần gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần năm mươi lượng, hắn vẫn có thể tính toán rõ ràng món nợ này.

Lâm Tú nhìn hắn, nói: “Như thế, giá cả sợ rằng phải cao hơn một chút...”

Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu đáp: “Ta nguyện ý ra gấp năm lần giá thị trường!”

Lâm Tú mỉm cười, gật đầu nói: “Hợp tác vui vẻ…”

Trích Nguyệt lâu, hậu viện.

Trích Nguyệt lâu ngụ tại khu vực trung tâm Vương Đô, chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ lâu chính đối diện đường phố, phía sau còn có hoa viên, hòn non bộ, ao hồ, đình đài, cùng một ít tiểu các đơn độc.

Lâm Tú đứng trước một giếng nước, dưới chân đã bày mấy thùng nước giếng, còn có tiểu nhị Trích Nguyệt lâu không ngừng múc nước.

Bởi vì thời tiết quá nóng bức, dưới ánh nắng mặt trời, nước giếng múc lên nhanh chóng hết mát mẻ.

Lâm Tú rửa sạch tay, sau đó đặt lòng bàn tay sát mặt nước trong thùng.

Sau khi trong thùng tản mát ra từng đợt hàn khí, mặt nước bắt đầu nhanh chóng đóng băng.

Rất nhanh, cả thùng nước giếng bị đóng băng thành một khối.

Chưởng quỹ Trích Nguyệt lâu nhìn cảnh này, trong lòng không kìm nén nổi kích động.

Mùa hè năm nay nóng nực vượt mức bình thường, nói băng đắt hơn vàng cũng không ngoa, những khối băng dùng để giải nhiệt có tiền chẳng mua được, một băng khó cầu, chỉ cần giữ lại người này, có thể tưởng tượng, việc làm ăn trong khoảng thời gian tiếp theo của bọn họ sẽ như thế nào.

Đối với Trích Nguyệt lâu mà nói, đây không chỉ là vấn đề lợi nhuận.

Các tửu lâu khác đều y như nồi hấp, Trích Nguyệt lâu lại là nơi nghỉ mát duy nhất, có thể lấy lòng những quý nhân kia, vô cùng ích lợi cho Trích Nguyệt lâu mai sau.

Truyện convert hay : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện