Công Tử Biệt Tú

Ngày Thu Đấu Vàng (1)


trước sau

So với những thứ này, có mỗi mấy chục mấy trăm lượng bạc không tính là cái gì.

Sau khi Lâm Tú đông lạnh liên tiếp mấy thùng nước thì ngồi ở một bên nghỉ ngơi, chờ Nguyên lực khôi phục, tuy trực tiếp biến nước thành đá dễ dàng hơn nhiều, nhưng số tiêu hao cũng không nhỏ.

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện dùng cách khác, chẳng hạn như sử dụng nguyên lý hấp nhiệt là hòa tan đá tiêu (1) trong nước, nhưng phương pháp này hiệu suất chế băng không cao, sản lượng cực thấp, còn dễ bị người ta bắt chước sao chép. Trực tiếp dùng năng lực, không chỉ thêm thuận tiện, hiệu suất cũng cực cao.

(Đá tiêu/硝石: là dạng khoáng vật của kali nitrat)

Hơn nữa ngoại trừ Linh Âm, chẳng ai sao chép được loại phương pháp này.

Lúc này, tiểu nhị Trích Nguyệt lâu sớm đã đục khối băng trong thùng, đặt vào băng giám.

Băng giám là công cụ giải nhiệt của người có tiền ở Vương Đô, nó là một vật thể vuông vắn, hình dáng tương tự cái đỉnh, bốn phía và phần đáy có lỗ nhỏ, chỉ cần bỏ khối băng vào, hơi lạnh sẽ tản ra từ lỗ, lưu thông trong phòng.

Tại hậu thế, kể cả mùa hè, khối băng cũng vô giá trị.

Nhưng Đại Hạ giống như Hoa Hạ cổ đại, nơi đây không có kỹ thuật tạo băng vào mùa hè, tất cả khối băng đều lưu trữ trong hầm băng vào mùa đông, cất giữ tới mùa hè, kỳ thật chúng tan chảy tiêu hao không ít, dùng một khối mất một khối, giá cả đương nhiên đắt đỏ, nói băng quý như vàng cũng không quá đáng, gia đình bình thường căn bản tiêu dùng không nổi, bao gồm cả Lâm gia trước kia.

Bởi vậy, cho dù những năm trước không quá khan hiếm khối băng như hiện tại, thì giá cả một khối băng có thể tích tương đương thùng nước cũng khoảng một lượng bạc, bằng chi phí một tháng của gia đình năm người có bữa thịt ăn.

Một thùng băng này, Lâm Tú bán cho Trích Nguyệt lâu với giá năm lượng bạc, gấp năm lần giá băng thông thường, nhưng Lâm Tú tin tưởng, Trích Nguyệt lâu tuyệt đối sẽ không thua lỗ, thậm chí còn có thể kiếm được nhiều hơn hắn, tính ra vẫn là Trích Nguyệt lâu chiếm tiện nghi.

Có điều Lâm Tú không so đo mấy thứ này, bạc kiếm không hết, hợp tác trực tiếp cùng Trích Nguyệt lâu, bớt đi đại bộ phận phiền toái của hắn, hiển nhiên cũng phải mất một ít quyền lợi, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với chuyện này.

Một canh giờ sau, Tôn Đại Lực ôm một rương gỗ, cùng Lâm Tú bước ra khỏi Trích Nguyệt lâu.

Sắc mặt Lâm Tú tái nhợt, cước bộ thiếu lực, giống như thân thể bị móc rỗng, sự thật là thân thể hắn đích xác bị móc rỗng, tuy nói đóng băng một thùng nước không hao phí quá nhiều Nguyên lực, nhưng đóng băng năm mươi thùng trong vòng một giờ, bây giờ trong cơ thể hắn không vắt ra nổi một giọt Nguyên lực.

Nhưng thu hoạch cũng rất lớn.

Trong rương Tôn Đại Lực ôm, mười lượng là một thỏi bạc, ước chừng có ba mươi thỏi.

Cộng thêm mỗi ngày cố định năm mươi lượng,
Lâm Tú một canh giờ đã kiếm được ba trăm lượng bạc, quả là ngày kiếm đấu vàng, tiết kiệm một chút, đủ để nhà chi tiêu mấy năm..

Đây chính là chỗ tốt của dị thuật sư, cho dù phần lớn năng lực giả không đầu nhập triều đình, lợi dụng năng lực bản thân cũng có thể đại phú đại quý, cả đời không lo cơm áo.

Tôn Đại Lực ôm rương, vừa đi, vừa cười ngây ngô: “Ba trăm lượng bạc, nếu mỗi ngày đều có thể như thế thì tốt…”

Lâm Tú lắc lắc đầu, mỗi ngày đều có thể như thế là không có khả năng, thời tiết rất nhanh sẽ chuyển lạnh, cuộc sống như vậy không kéo dài được bao lâu, bạc kiếm được cũng ngày càng giảm, mà mùa đông năm nay, quyền quý Đại Hạ nếm qua thiệt thòi, cùng với các cửa hàng lớn Vương Đô, nhất định sẽ trữ băng phục thù, đến mùa hè sang năm, giá băng tất nhiên giảm mạnh, đến lúc đó, kiếm tiền nhờ chế băng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lúc Lâm Tú và Tôn Đại Lực về tới nhà, vừa dịp trông thấy A Nguyệt ôm một hộp gấm đi ra ngoài, Lâm Tú hỏi: “A Nguyệt tỷ, đi đâu vậy?”

A Nguyệt đi theo bên cạnh phu nhân Bình An bá rất sớm, lớn hơn Lâm Tú mấy tuổi, nàng thấy Lâm Tú, dừng bước, nói: “Phu nhân bảo ta mang những thứ này đổi chút bạc đỡ đần chi phí trong nhà.”

Lâm Tú tiến đến, mở hộp gấm ra nhìn một chút, phát hiện bên trong là một ít đồ trang sức, có vòng ngọc, trâm vàng, khuyên tai các loại.

Lúc này, phu nhân Bình An bá đi ra, cười nói: “Tú Nhi về rồi à, bên ngoài nóng lắm, mấy ngày nay con nên ở nhà nhiều hơn, tốt nhất đừng ra ngoài.”

Lâm Tú chú ý, vòng ngọc trên tay nàng không thấy đâu, trâm vàng trên đầu, cũng thay thành một chiếc trâm gỗ.

Lâm Tú nói với A Nguyệt: “Mang những trang sức này lại chỗ cũ đi.”

Chu Quân bước lên trước, nói: “Mấy thứ này để cũng không có tác dụng gì, không bằng cầm cố chúng, trợ giúp chi phí gia đình.”

Lâm Tú cười cười, đáp: “Chuyện bạc nương không cần lo lắng, Đại Lực…”

Tôn Đại Lực cười ngây ngô bước lên đằng trước, mở cái rương ôm trong ngực ra, dưới ánh mặt trời, từng thỏi bạc sắp xếp chỉnh tề khiến Chu Quân có chút choáng váng.

Truyện convert hay : Vạn Nói Long Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện