Không đến một lát, trong phòng bốn phía đầy người, phu thê Trưởng Công Chúa và Ninh Quốc Công gần như là chạy bước nhỏ tới. Nhìn thấy Trưởng Công Chúa ôm Khương Kỳ mừng rỡ rơi lệ, hoàn toàn mất hết hình tượng đoan trang đại khí trong đầu Nghiêm Tiêu Nghi, bà bây giờ chỉ như một mẫu thân bình thường.
Khương Văn Chính đứng ở một bên, mặc dù đang an ủi Trưởng Công Chúa, nhưng trên mặt cũng là mang theo vui mừng khó nén, hai mắt phiếm hồng.
Nghiêm Tiêu Nghi đứng ở một bên khác gục đầu xuống, không nhìn nữa. Một mực chú ý tới bàn tay gầy guộc của Khương Kỳ duỗi ra, bắt lấy ống tay áo của nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc có chút không hiểu. Không chỉ có nàng, ngay cả người xung quanh tròn mắt ngạc nhiên.
Trưởng Công Chúa biết tính tình Khương Kỳ, bà lo lắng Khương Kỳ không biết nguyên nhân, làm Nghiêm Tiêu Nghi khó xử, lau lệ trên mặt, giải thích nói: "Kỳ nhi, nàng là thê tử của con, may mắn có nàng, con mới có thể tỉnh lại."
Trưởng Công Chúa thật ra cũng không tin cái gọi là xung hỉ, cưới Nghiêm Tiêu Nghi cũng chỉ là biện pháp khi tuyệt vọng. Nhưng bà không nghĩ ngay đêm tân hôn, Khương Kỳ đã tỉnh lại, bất kể có phải trùng hợp hay không, bà cũng thừa nhận chuyện này, quyết không thể để Nghiêm Tiêu Nghi chịu ủy khuất.
Khương Kỳ kéo cuống họng có chút khàn khàn, nói với Trưởng Công Chúa: "Nương, nhi tử đã biết."
Chỉ là vừa rồi vẻ mặt của Nghiêm Tiêu Nghi có hơi kỳ quái, hắn nhìn thấy rất không thích.
Lúc này Trưởng Công Chúa mới nhìn rõ, ánh mắt con mình nhìn Nghiêm Tiêu Nghi không hề giống như đang nhìn người xa lạ, ngược lại có chút. . .
Ngay lúc này, hạ nhân đến báo, nói thái y đến, lực chú ý của Trưởng Công Chúa lập tức dời đi. Vội vàng đón lão thái y thở hồng hộc tiến đến, xem bệnh cho Khương Kỳ.
Nghiêm Tiêu Nghi muốn tránh chỗ, nhưng vị trượng phu vừa mới tỉnh lại nắm lấy ống tay áo của nàng không muốn buông ra. Nghiêm Tiêu Nghi có chút lúng túng nhìn về phía phu thê Khương Văn Chính, trong tay lại đang âm thầm dùng lực, muốn kéo ống tay áo ra.
Nàng không rõ Khương Kỳ đây là đang làm gì? Ngoại trừ hôm nay, bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp nhau, vì sao hắn lại nhìn mình chằm chằm không thả như vậy? Chẳng lẽ đầu óc hỏng rồi?
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi muốn túm ống tay áo về, tay nắm lấy ống tay áo càng thêm dùng sức. Thế nhưng đại khái bởi vì nằm trên giường lâu không có hoạt động, tay kia do dùng lực mà run rẩy dữ dội hơn.
Trưởng Công Chúa thấy thế, đau lòng nhi tử, vội nói: "Ngươi ở chỗ này đi! Trần thái y, mời ngài xem cho Kỳ nhi." Nói xong liền cùng Khương Văn Chính tránh chỗ cho thái y.
Khương Kỳ là nửa nằm trên giường, mép ngoài nắm chặt lấy ống tay áo Nghiêm Tiêu Nghi, trần thái y nhìn thấy khớp xương tay trắng bệch kia, chậm rãi nói: "Xin thế tử trên tay chớ có dùng lực."
Nghiêm Tiêu Nghi bắt gặp Khương Kỳ nhìn về phía mình, chỉ đành phải nói: "Thế tử xin buông tay ra, thiếp sẽ không đi."
Nói xong cho Khương Kỳ một ánh mắt khẳng định, Khương Kỳ dường như hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông ra. Nghiêm Tiêu Nghi thở ra, chân vừa nhúc nhích một chút, thế nhưng thấy tay Khương Kỳ vừa buông ra lại vồ tới, lần này bắt lấy chính là tay của nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi càng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa cứ làm mất thời gian như vậy sợ là sẽ phải chọc Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa tức giận, Nghiêm Tiêu Nghi trở tay nắm chặt tay Khương Kỳ, an ủi: "Thiếp thật sự sẽ không đi, sẽ ở ngay chỗ này với Thế tử."
Động tác kia hình như rất có hiệu quả, Khương Kỳ rốt cục bình tĩnh trở lại, để cho Trần thái y bắt mạch.
Trần thái y vuốt vuốt sợi rau hoa râm, ngồi vào bắt mạch, nửa ngày không nói chuyện, xung quanh cũng bởi vì Trần thái y trầm mặc mà hoàn toàn yên tĩnh.
Qua hồi lâu, Trần thái y rốt cục thu tay lại, mang theo vui mừng chắp tay với Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa nói: "Quốc công gia, Trưởng Công Chúa điện hạ, Thế tử đã không có đáng ngại, chỉ là bởi vì nằm trên giường lâu ngày, gân cốt không cường kiện như người bình thường, dạ dày cũng yếu hơn, cho nên trong khoảng thời gian này thế tử còn phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, đồng thời cũng cần uống thuốc, châm cứu và xoa bóp."
Trên mặt Khương Văn Chính lộ vẻ mừng rỡ, chắp tay đáp lễ nói: "Đa tạ Trần thái y, sau này phải tiếp tục làm phiền Trần thái y."
Trần thái y trả lời: "Quốc Công gia không cần đa lễ, chuyện này chính là trách nhiệm của hạ quan."
Sau đó, Trần thái y liền được quản sự trong phủ dẫn đi kê đơn thuốc.
Trưởng Công Chúa rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, bà ngồi ở một bên, không ngừng nói với Khương Kỳ nỗi lo lắng và mừng rỡ của bà nhưng ngày qua. Nha hoàn bà tử ở bên cạnh cũng từng người nói lời chúc mừng, có chút lấy lòng, càng thêm chùi nước mắt ở bên cạnh phụ họa cho Trưởng Công Chúa.
Khóe môi Nghiêm Tiêu Nghi nở nụ cười, trong lòng chỉ là đang suy nghĩ sau này mình nên làm gì đây?
Vốn còn tưởng rằng ngộ nhỡ sau khi Khương Kỳ này tỉnh lại, chán ghét nàng - người thay thế Nghiêm Tiêu Nguyệt gả tới, ấy vậy mà không nghĩ đến người này vừa tỉnh dậy đối với nàng dường như có một loại cảm giác ỷ lại. Không chỉ là Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa nhìn thấy không thích hợp, sợ ngay cả nha hoàn bà tử xung quanh cũng nhìn ra vấn đề.
Nghe nói Khương Kỳ ngã ngựa, chẳng lẽ vào lúc ấy đầu cũng bị hỏng? Nhưng thấy Khương Kỳ nhận thức được người xung quanh, nói chuyện với Trưởng Công Chúa cũng rất bình thường, Nghiêm Tiêu Nghi càng không nghĩ ra.
Một lát sau, Khương Văn Chính nói với Trưởng Công Chúa: "Sắc trời đã không còn sớm, Kỳ nhi cũng mệt mỏi rồi, có lời gì để nói sau đi!"
Mặc dù Trưởng Công Chúa không nỡ nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của nhi tử, đành phải bàn giao với Nghiêm Tiêu Nghi vài câu sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong phòng ngoại trừ nàng cùng Khương Kỳ ra, cũng chỉ có Tiêm Xảo và Cát Nhi. Nghiêm Tiêu Nghi có chút không được tự nhiên, nàng nhìn về phía Khương Kỳ, lại thấy Khương Kỳ cũng đang nhìn nàng.
"Cái đó, Thế tử hay là nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi lập tức muốn trốn về phía bình phong.
Khương Kỳ thấy nàng muốn đi, vốn định ngăn lại, nhưng lần này lại không bắt được. Hắn hơi luống cuống chân tay, cũng mặc kệ Tiêm Xảo đang ở bên cạnh muốn đỡ hắn nằm xuống, vén chăn lên xuống