Khương Kỳ có chút sững sờ, nhưng sau đó ý thức được bản thân thật sự đã tỉnh lại, không phải trong mộng, là chân chính tỉnh lại. Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặc dù so với trong mộng mà nói, hắn hình như tỉnh lại hơi sớm, nhưng Nghi nhi vẫn là thê tử của hắn như cũ.
Nghĩ vậy, Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi nhịn không được bật cười.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy vẻ mặt Khương Kỳ biến hóa không rõ, nhìn chằm chằm nàng cười ngây ngô, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Thế tử này thật sự bị ngốc hay sao? Nhưng thời điểm Trần thái y xem bệnh cũng không nói thêm gì mà?
Trong lòng do dự, nhưng trên mặt Nghiêm Tiêu Nghi thì làm ra vẻ không có chuyện gì. Nàng dắt góc chăn nói với Khương Kỳ: "Sáng nay thiếp muốn đi kính trà cho cha mẹ, nếu thân thể thế tử khó chịu, vậy cứ nghỉ ngơi tiếp."
Đêm qua lúc bắt mạch, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy cổ tay Khương Kỳ gần như gầy khô, cũng không trông cậy vào cái người nằm hơn nữa năm này có thể đứng dậy đi cùng nàng. Mặc dù kỳ lạ là đêm qua người này làm sao đi đến sau tấm bình phong thế nhưng nhớ đến lúc ấy bộ dạng của hắn cũng rất mệt mỏi.
Khương Kỳ lắc đầu nói: "Ta đã tỉnh, nàng đi kính trà, ta như thế nào cũng phải đi cùng nàng mới phải."
Nhớ rõ trong mộng hắn tỉnh lại vào hai ngày sau, không chỉ bỏ qua thủ tục kính trà mà còn không bồi nàng cùng nhau về Nghiêm gia. Mặc dù nhớ không rõ lắm nhưng Khương Kỳ nhớ mang máng Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ thời điểm về Nghiêm gia thăm cha nương ra, cho đến lúc hắn chết cũng chưa từng nghe Nghiêm Tiêu Nghi nhắc đến Nghiêm gia.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ muốn đứng dậy, vội vàng thò người ra ngoài cửa gọi người, đi vào là Hoàng má má một nha hoàn tối hôm qua đã thấy. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Hoàng má má ngược lại tốt hơn không ít, một nha hoàn khác mặc dù dung mạo bình thường, nhưng lại rất lanh lợi, lúc tiến vào trong tay còn thùng gỗ đổ đầy nước ấm. Hai người tiến vào nội thất, vội vàng hành lễ với Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi.
Nha hoàn kia khom người nói: "Nô tỳ, Tiêm Nhu gặp qua phu nhân."
Hoàng má má thấy thế cũng vội vàng hướng Khương Kỳ tự báo thân phận: "Nô tỳ Hoàng thị, gặp qua thế tử."
Khương Kỳ khẽ gật đầu.
Nghiêm Tiêu Nghi nói với Tiêm Nhu: "Tiêm Nhu, ngươi hầu hạ Thế tử thay quần áo."
Tiêm Nhu dường như sửng sốt một chút, nhưng lập tức đáp một tiếng tiến lên đỡ Khương Kỳ.
Khương Kỳ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, sau đó được Tiêm Nhu đỡ xuống giường. Đêm qua ngược lại không có cảm giác, hiện tại Khương Kỳ mới cảm thấy chân truyền đến tê dại căng đau, suýt nữa khiến hắn trực tiếp quỳ xuống. Loại cảm giác bất lực này làm cho hắn theo bản năng muốn nổi giận nhưng nghĩ đến Nghiêm Tiêu Nghi, lại nhanh chóng cưỡng chế ép xuống.
Khương Kỳ mặc dù là một người quần là áo lượt nhưng từ nhỏ ở trong cung cùng những hoàng tử khác được đại nho đương thời dạy bảo, đương nhiên cũng không phải người dốt nát. Một khoảng thời gian ngắn ngủi từ sau khi hắn tỉnh lại, hắn cũng đã suy nghĩ xong dự định của mình.
Trong mộng ban đầu hắn không hề để Nghiêm Tiêu Nghi ở trong lòng, tính tình cùng hành động càng không thu liễm, như vậy cũng khó trách Nghiêm Tiêu Nghi cũng không coi hắn ra gì. Cho nên Khương Kỳ quyết định nhất định phải cho phu nhân nhà mình một ấn tượng tốt, hắn không muốn làm phế vật như trong giấc mộng kia, nhưng lại muốn có được ôn nhu ở trong giấc mộng ấy.
Thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng xuống giường, Hoàng má má cầm áo ngoài chờ sẵn giúp nàng thay quần áo. Khương Kỳ trong lòng hơi động, cũng mặc kệ Tiêm Nhu ở bên cạnh cố sức đỡ, dưới chân nghiêng một cái, muốn té xuống đất. Hướng té của hắn lại rất kéo, vừa vặn trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ té ngã, theo bản năng tiến lên đỡ. Nàng ngồi xổm người xuống, đang muốn xem xét Khương Kỳ có đụng trúng đâu không, nhưng lại bị Khương Kỳ một phát bắt được cánh tay.
"Thế tử đụng phải chỗ nào rồi?" Nghiêm Tiêu Nghi vội hỏi.
Khương Kỳ đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ ẩn nhẫn. Hắn kiên cường kéo khóe môi, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Nghiêm Tiêu Nghi, lắc đầu nhẹ.
Nghiêm Tiêu Nghi bị nhìn như vậy không được tự nhiên, vội vàng gọi Hoàng má má và Tiêm Nhu hỗ trợ đỡ Khương Kỳ lên.
Bởi vì Khương Kỳ ngã sấp xuống, mà Tiêm Nhu chịu kinh hãi không nhỏ vội vàng lên tiếng chạy tới giúp một tay. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, lúc Thế tử té, rõ ràng là đẩy nàng một cái, mới khiến cho nàng không thể đỡ được. Nhưng lại nhìn vẻ mặt đầy thống khổ của Thế tử, nàng lại cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, người nào không biết thế tử không nỡ để bản thân chịu tội nhất? Làm sao lại cố ý để cho mình té ngã chứ? Bây giờ chỉ mong phu nhân chớ có hỏi tội, bằng không ngày đầu tiên phu nhân đến lại gặp chuyện như vậy, sợ là sau này phải bị chán ghét vứt bỏ.
Mà Nghiêm Tiêu Nghi bây giờ lại chỉ lo cho Khương Kỳ, căn bản không quan tâm chuyện nhỏ nhặt này. Cho dù có nghĩ tới, nàng cũng không có khả năng ngày đầu tiên đã trách cứ đại nha đầu bên người Khương Kỳ, dù sao Khương Kỳ hình như cũng không ý trách tội.
Mặc dù có Tiêm Nhu và Hoàng má má giúp đỡ, nhưng Khương Kỳ vẫn như cũ nửa người dựa vào Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi cố hết sức để Khương Kỳ ngồi lên trên ghế tròn mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hay là thế tử ngồi nghỉ ngơi một lát đi! Hôm nay, thiếp vẫn là. . ."
Không đợi Nghiêm Tiêu Nghi nói hết, Khương Kỳ đã quay đầu hỏi Tiêm Nhu: "Trong phủ có chuẩn bị tứ luân xa*?"
*một loại xe bốn bánh chạy bằng sức người.
Tiêm Nhu vội nói: "Có, nô tỳ đi tìm Điền quản sự." Thế tử vừa xảy ra chuyện không may, Trưởng Công Chúa lập tức theo lời đề nghị của thái y chuẩn bị.
Được Khương Kỳ cho phép, Tiêm Nhu bước nhanh đi tìm Điền quản sự, đi lấy tứ luân xa.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ cho dù là như vậy cũng muốn đi chủ viện, trong lòng nói không ra tư vị gì. Nàng không xác định Khương Kỳ là bởi vì phải bồi nàng hay là bởi vì sốt ruột đi gặp cha nương mới kiên trì như vậy, nhưng bất kể nguyên nhân như thế nào, trong nội tâm nàng vẫn cảm kích.
Có lẽ người nay không hề thậm tệ như lời đồn.
Tiêm Nhu đi ra, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn để Hoàng má má hầu hạ Khương Kỳ rửa mặt thay quần áo trước, nhưng Khương Kỳ lại không muốn.
Khương Kỳ kéo giọng nói có hơi khàn khàn của mình, nói: "Nghi nhi có bằng lòng giúp vi phu không?"
Không chờ Nghiêm Tiêu Nghi trả lời, Hoàng má má vội vàng giao