Cũng may đứa trẻ nhà ta có tính tình hiếu kì, cái này cái kia cái gì cũng muốn mua, mua thành một đống lớn đồ ăn, nếu chỉ có hai ngời ăn thì chắc chắn sẽ không hết.
Thời điểm ta bới cơm, ta dùng giọng điệu hung ác nói với Lạc Chi:" Không được ăn quá nhiều! Sẽ trở nên béo.
"
Nàng ta liền trợn mắt lên mà phản bác:
- Anh Ninh a, nếu anh còn nói chuyện như vậy với một cô gái, anh sẽ không thể lấy được vợ đâu.
- Với gương mặt này, ta chắc chắn sẽ lấy được vợ._ ta nói.
Lúc đưa bát cơm cho đứa trẻ nhà ta, bát cơm đã đầy ắp một tầng thức ăn...! nếu là mọi khi, hắn sẽ oán trách ta như vậy chính là cho heo ăn.
Nhưng lần này chỉ hướng Lạc Chi cười một cái rồi mang bát cơm ngồi vào bàn.
Vệ sĩ đi theo đứa trẻ thì trầm mặc ít nói, ngồi vào bàn ăn, đã dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sau đó thì rời đi.
Ta với Lạc Chi đã nửa năm không gặp, ăn cơm cũng không thể tập trung, đũa buông xuống thì miệng liền nói, em trai nàng ngồi cạnh đấy bới cơm, ăn xong, đánh ợ một tiếng, dưới đáy bàn còn cố tình đá nàng một cái, nói:
- Rốt cuộc là chị đến đây dùng cơm hay là tán gẫu?
- Ta đánh ngươi bây giờ._ nàng dùng ánh mắt hung ác nói.
Nhìn hai người họ đấu khẩu với nhau, ta tiến đến bên tai đứa trẻ thì thầm:" Ngươi nhìn xem, so với nàng ta thì ta chính là người anh trai mẫu mực.
"
Đứa trẻ gật đầu, khẳng định nói:
- Ta cũng là người mẫu mực.
Hai người chúng ta thật không biết xấu hổ, đối mặt nhìn nhau mà cười.
Sau khi ăn xong, ta liền mang Lạc Chi đuổi ra khỏi cửa:" Không rửa chén thì cũng không nên quấy rầy người khác rửa chén.
".
Nàng hình như có điều gì muốn nói, còn ta thì lãnh khốc vô tình mà đóng cửa, quay vào trong nhà.
Đường đường là vệ sĩ n hung hiện tại bị đứa trẻ nhà ta mang đi rửa chén, còn hắn thì mang bộ mặt vui vẻ mà nhìn ta:
- Ca ca, chủ nhà không phải đã nói buổi tối sẽ có kinh hỉ sao?
Cũng không phải là kinh hỉ gì, nó chỉ là một chút trang trí của ta, ta đã mua khi vừa nhìn thấy nó.
Ta mở cửa ban công, đưa tay xốc lên tấm rèm, ở nơi để phơi quần áo hiện tại treo một chuỗi chuông gió.
Ở dưới màn đêm, chúng phát ra ánh sáng huỳnh quang màu trắng, xanh...!giống những ngôi sao và những chú cá nhỏ.
Để không gây phiền đến hàng xóm, ta đã tháo hết những thứ phát ra âm thanh lớn, hiện giờ chỉ còn dây sao và cá bay lơ lửng trong gió, phát ra một chút âm thanh nhè nhẹ.
Vì ta không biết làm đồ trang trí, gu thẩm mĩ cũng ở mức trung bình.
Treo một dây thì ta cảm thấy quá ít, trên ba hay bốn dây cảm giác vẫn không đúng, cứ như vậy mà treo đầy một hàng.
Đứa trẻ vui mừng mà reo lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, từ dưới dây treo nhìn thẳng lên, chuông gió phát sáng kết hợp với màn đêm, hắn nói lớn:
- Thật giống dải ngân hà!
Đây gọi là dải ngân hà? Ta ở trong lòng cười nhạo hắn, nhưng khi ta nhìn vào mắt đứa trẻ kia, dường như những ngôi sao đó lưu lại trong ánh mắt hắn.
Ta nhịn