Ta và hắn ở tại nơi này ngẩn người cũng trôi qua bốn ngày, trong suốt những ngày này ta đưa hắn xuống sân vườn dưới nhà, trường học rồi đến trung tâm mua sắm để dạo chơi.
Suốt quá trình đứa trẻ kia đều vui vẻ quá độ, dọc đường cứ liếng thoắng hỏi ta không ngừng.
Ta kiên nhẫn trả lời câu hỏi cho hắn, những sinh hoạt của ta không giống lắm như lúc ở trong nước, ta thậm chí còn chẳng muốn nói quá nhiều về những điều đó.
Hắn ôm chặt cánh tay của ta, giọng điệu nài nỉ nói:" Ca ca, ngươi mau kể cho ta nghee, ta muốn nghe a! "
- Uiiiii..._ Ta ghét bỏ mà nhìn hắn_ ngươi chẳng khác gì nữ hài tử.
Đứa trẻ nháy mắt nhìn ta, nhìn đến độ khiến ta cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng không cách nào có thể ngăn được ánh mắt đó.
Không cần đợi hắn lên tiếng tố cáo vì dù gì ta cũng đã nói ra rồi.
Trong mấy ngày này, chúng ta ra ngoài ăn cũng chẳng được mấy lần.
Đứa trẻ luôn muốn cùng ta đi siêu thị, cùng ta vào bếp nấu ăn.
Tiểu thiếu gia muốn ở bên cạnh ta giúp ta một tay, mỹ danh viết mài luyện tài nấu bếp*, thực tế là đến một lát gừng hắn cũng không thể cắt cho chúng đều nhau, bị ta ở bên liên tục cười nhạo hắn.
*không có tài nấu bếp, chỉ làm vài động tác múa may.
Lạc Chi chuẩn bị có lớp mới, tần suất mang tiểu đệ đến nhà ta cũng không còn nhiều.
Lần thứ ba nàng đến trước cửa nhà ta, ta có hướng nàng nói:" Em gái Lạc Chi a, tại sao lầu trên lầu dưới nhiều nha như vậy ngươi chỉ đến mỗi nhà của ta để ăn trực cơm?"
- Bởi vì chỉ có ngươi làm cơm Trung Hoa ngon nhất, có muốn hay không cảm thụ lại một chút tài nghệ của mẹ ta?_ nàng ôm trong tay số nguyên liệu vừa mua, nhìn thẳng vào ta mà trả lời.
Ta thua a! Đành phải tránh sang một bên để cho nàng vào nhà.
Mẹ của nàng nấu cơm người Hoa có bao nhiêu khó ăn, lần trước là vì không tiện từ chối ta đánh phải ghé ăn một hôm, sau đó nghĩ lại cảm giác mình rất giống một con heo.
Nhân cơ hội có nàng ở đây, ta liền bắt nàng cắt thịt và sơ chế mấy nguyên liệu bổ sung, không thể để mỗi lần nàng đến ăn đều chỉ có mình ta cực lực làm...!cảm giác rất là thiệt thòi a.
Hắn từ trong phòng chạy ra, trên tay cầm theo giấy bài tập của ta, nhào đến bên cạnh ta mà hỏi đủ thứ.
Đứa nhóc nhà Lạc Chi thì ngồi ở một bên chơi tự mình chơi game.
- Gần đây, dì có xem chương trình ẩm thực nào à?_ ta thuận miệng, hỏi em trai của Lạc Chi_ Sao lại khiến hai người trở nên tội nghiệp như vậy?
Em trai nàng và đứa trẻ nhà ta không cách nhau lắm về tuổi tác, đã lớn đến độ so với nàng chiều cao cũng không sai lệch lắm.
Nghe ta nói vậy, đứa nhóc khoát tay một cái ghét bỏ mà nói:" Không, mẹ ta gần đây đã làm những thứ có thể ăn.
"
" Vậy hai người còn chạy đến nhà ta làm gì? "
Nhóc con nhìn ta vài lần, trong mắt mang ý tứ tiếc nuối rằng mài sắt không nên kim
* ý thằng nhỏ chắc kiểu bỏ công ra nhưng không làm được gì á.
Đứa trẻ nhà ta đứng một bên, sắc mặt không đổi, đưa tờ giấy về phía trước chắn đi tầm nhìn của ta, tiếp tục hỏi:" Ca ca, thuế này đến cùng là tính thế nào? Ta vẫn chưa hiểu.
"
Ta thật sự không rảnh để giải đáp cho hắn, sau khi Lạc Chi hoàn tất xong hết việc ta giao thì đến phiên ta phải vào bếp.
Buổi tối, hai ta cùng ngủ trên một chiếc giường, hắn bảo lạnh, ta liền mang điều hòa tăng lên 32 độ nhưng hắn vẫn đu bám lên người ta không buông.
Cổ áo ngủ của ta tương đối thấp, bị hắn níu chặt, nút áo liền như vậy mà bung ra...!hắn cũng như vậy mà trực tiếp mang má áp đến ngực của ta.
Ta nói với hắn với giọng tự hào:" Ngươi có cảm nhận được cơ ngực của ta không? "
Đầu hắn áp trên ngực ta liên tục gật.
- Nếu cảm giác được rồi thì ngươi mau tránh ra._ ta nắm lấy tai hắn._