Mễ Mị cảm thấy, thay vì ngồi đây suy nghĩ liên tiếp, thì cô gọi thẳng Kinh Hồng Phỉ có phải nhanh hơn không.
Nhưng cô gọi mấy lần thì bên kia đều báo máy bận, không liên lạc được.
Cô nhận ra có lẽ mình đã bị kéo đen = =.
Kinh Hồng Phỉ ăn thuốc đần mà lớn lên sao? Yêu ghét chẳng phân biệt được, còn địch ta không rõ, đáng giận là kẻ đáng ghét lại không được phép ghét.
Đáng đánh!
Tốt lắm, Kinh Hồng Phỉ, cô thành công chọc giận tôi, đánh một trận vui vẻ? Ha!
Lúc này Mễ Mị mở nick wechat của Kinh Hồng Phỉ, trước tiên gửi một biểu tượng cảm xúc hình súng lục thăm dò thử.
Hoa cúc nhỏ xoay một vòng, cho thấy bên kia có thể nhận được.
Sau khi trấn an Mễ Mị liền gửi cho cô ấy những bức ảnh mà cẩu tử* chụp Nghê Nhất Lâm ngày hôm nay, tìm những bức ảnh đẹp nhất gửi cho Kinh Hồng Phỉ.
*cẩu tử: paparazzi, tay săn ảnh
[ Mễ Mị: jpg.
]
[ Mễ Mị: Tuy rằng không biết tối hôm qua cô làm cái gì, nhưng có vẻ như cô đã thất bại.
]
[ Mễ Mị: So sweet.
Virgin Mary ]
Mễ Mị gửi một loạt hình ảnh, sau đó chăm chú nhìn vào giao diện trò chuyện.
Chờ đợi một lát, khung cửa sổ chat liền hiển thị "Đối phương đang nhập tin nhắn...!", sau đó lặp lại vài lần, một hồi lâu vẫn không thấy đối phương trả lời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mễ Mị nhịn không được khẽ cong khóe môi lên.
Cô có thể tưởng tượng được Kinh Hồng Phỉ ở phía đối diện nhất định đã bị cô làm tức giận đến giậm chân, suy nghĩ N câu để trả lời cô, nhưng mà sao cũng không vừa lòng, rối rắm nửa ngày cũng không biết nên phản kích thế nào.
Mà cô chỉ cần im lặng quan sát cô ấy.
Sau khi giao diện trò chuyện lặp lại vài lần rồi bất động.
Khoảng một phút sau, Mễ Mị nhận được điện thoại của Kinh Hồng Phỉ.
Cô chậm rãi đếm từ một đến ba, sau đó mới từ tốn nghe máy.
"Cô bị điếc?!" Giọng nói Kinh Hồng Phỉ không kìm nén được nỗi bức bối trở nên cao vút, tràn ngập sự tức giận.
"Còn tốt hơn so với người đần độn." Mễ Mị nói nhẹ nhàng vào microphone, ngay trước khi Kinh Hồng Phỉ trả lời liền vội vàng thả bom rồi xoay người bỏ chạy: "Không có việc gì thì tôi cúp đây."
Năm giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
"Cô mẹ nó nếu dám cúp điện thoại của tôi! Tôi ——" Kinh Hồng Phỉ sốt ruột, tự làm mình tức giận.
Mễ Mị dịu dàng cắt ngang lời của cô ta.
"Được, tôi không cúp máy nữa, có chuyện gì sao?"
Không hề nghĩ tới Mễ Mị đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy, đầu dây bên kìa truyền đến vài tiếng mơ hồ, sau đó lại rơi vào sự trầm mặc.
Mễ Mị cũng không nóng vội, mở cửa bước ra ngoài rồi đặt điện thoại xuống, lẳng lặng ngồi chờ Kinh Hồng Phỉ chủ động lên tiếng.
"Ngày hôm qua cô đưa Nghê Nhất Lâm đi đâu?"
"Tôi tưởng cô là người biết rõ nhất."
Kinh Hồng Phỉ dường như cũng biết vấn đề mà bản thân hỏi có chút ngu ngốc.
Im lặng một lúc, mới mở miệng nói: "Cô đã sớm biết giữa cô ấy và Tu Niên có vấn đề?" Giọng nói của cô ấy lúc này đã lý trí hơn rất nhiều, không còn luống cuống như hồi nãy nữa.
"Không phải, tôi chỉ mới phát hiện gần đây thôi." Mễ Mị thành thật trả lời cô ấy.
"A, cô điều tra cô ấy, bởi vì tin đồn sao? Ra tay cũng rất nhanh."
"Lý do tôi điều tra cô ta không quan trọng, tôi chỉ biết là, người nào đó với kẻ bạch nhãn lang** đã làm bạn tốt với nhau hơn một năm, còn không biết chính mình đang bị người đó đào góc tường."
**bạch nhãn lang: chỉ người vong ân bội nghĩa.
"..."
"Mễ Mị, đừng nghĩ rằng cô thông minh! Chuyện của cô ấy, tôi biết nhiều hơn cô."
"Vậy thì làm sao cô không biết quan hệ mập mờ giữa cô ta và Tư Niên." =.
=
"..."
Kết quả cuối cùng là Kinh Hồng Phỉ giận dữ cúp điện thoại cô.
Mễ Mị nghe tiếng bíp bíp từ bên kia điện thoại truyền đến, ngửa mặt lên trời bật cười ha ha.
Tuy rằng cô đã chọc Kinh Hồng Phỉ nổi giận, nhưng sau khi cúp máy, cô dần tỉnh táo lại, trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm nặng nề.
Cuộc gọi này có thể khẳng định rằng, tối hôm qua Nghê Nhất Lâm không phải bị Kinh Hồng Phỉ mang đi.
Hơn nữa xem ra, cô ấy cũng không biết tối hôm qua Nghê Nhất Lâm đã đi đâu.
Mễ Mị giật mình, cô chợt nhận ra, sau lưng Nghê Nhất Lâm còn có người hỗ trợ.
Là người bí ẩn nói chuyện với cô ta lần trước? Hay là một người nào khác?
Mễ Mị ôm trán thầm nghĩ, cô khẽ thở dài, nữ chính quả nhiên là nữ chính, cả người luôn toát ra vầng hào quang.
Cô nhắm mắt nhớ lại tình tiết của cuốn tiểu thuyết trong đầu.
Sau khi Nghê Nhất Lâm gặp người đàn ông bí ẩn được mô tả khó hiểu kia, cô ta và người thần bí đã đạt được thỏa thuận chung gì đó.
[ Người thần bí: "Cô đã nghĩ kỹ rồi?"
Nghê Nhất Lâm gật đầu, vẻ mặt bình thường.
Dường như nghĩ tới cái gì, cô ngẩng đầu hỏi người trước mặt: "Bà ấy...!vẫn còn sống?"
Người thần bí không trả lời.
Nghê Nhất Lâm dường như hiểu ra điều gì đó, thì thầm nói: "Tôi luôn cho rằng, bà ấy nhẫn tâm bỏ rơi tôi và cha..." ]
Dựa vào mấy câu nói này thôi thì vô dụng.
Cuộc gặp gỡ giữa Nghê Nhất Lâm và người thần bí trong quán cà phê sẽ kết thúc như thế nào.
Cảm giác bây giờ của Mễ Mị giống như là bản thân tiêu tiền xem Autobots, sau đó phát hiện mẹ nó hoá ra lại là người Autobots.
Hiệp nghị đâu? Mưu đồ bí mật đâu? Tác giả, ngươi có giỏi thì cho người thần bí đó một cái tên và thân phận đi!
Mễ Mị lại bị cái hệ thống vô dụng và tác giả vô lương tâm này làm tức giận đến mất ngủ.
Manh mối duy nhất mà cô tìm được chính là, Nghê Nhất Lâm nhắc tới mẹ cô ta.
Người phụ nữ này là điểm mấu chốt của toàn bộ sự việc, có ảnh hưởng rất quan trọng.
Có vẻ như cô vẫn phải chờ tư liệu mà Đổng Hàng đi điều tra.
Cốt truyện mấy ngày nay đã thay đổi rõ rệt, thần bí không tả nổi, bởi vì nữ chính bắt đầu dùng hết hỏa lực, để câu dẫn Kinh Hoằng Hiên.
Không sai, là câu dẫn.
Nếu nói Nghê Nhất Lâm trước kia, đối với Kinh Hoằng Hiên như nụ hoa chớm nở, thì hiện tại chính là một mỹ nhân quyến rũ***.
***bản cv là yêu nhan khuynh thành.
Sau khi tan làm ở công ty là có thể gặp được Kinh Hoằng Hiên, nữ chính không làm ra những hành động nào lớn mật, mà chỉ không ngừng tấn công Kinh Hoằng Hiên bằng những động tác nhỏ.
Một ngày nào đó, hai người đó rốt cuộc cũng xé đi tấm màng che.
[ Nghê Nhất Lâm: "Kinh tổng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi." Trong ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên tràn ngập sự coi thường: "Cô có tư cách gì mà đàm phán điều kiện với tôi."
Nghê Nhất Lâm không hề bị lay chuyển, cơ thể tiến về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa cô và Kinh Hoằng Hiên: "Chúng ta chơi một trò chơi, xem cuối cùng ai đạt được thứ mà đối phương muốn trước." ]
Nữ chính ngả bài với nam chính, cô phải làm tình nhân của Kinh Hoằng Hiên.
Thành công hấp dẫn nam chính bằng khí chất yêu diễm đê tiện của mình.
Sau đêm qua, cốt truyện vừa vặn dừng ở việc Nghê Nhất Lâm chuẩn bị chủ động hiến thân.
...
Lần đầu tiên Mễ Mị muốn quỳ với mạch não của nữ chính, chuyện gì luẩn quẩn trong lòng mà muốn làm tình nhân của người ta? Đầu óc đâu!
Sau đó cô phát hiện cô hẳn là nên quỳ với Kinh Hoằng Hiên.
Anh vậy mà lại đồng ý!
Biết rõ Nghê Nhất Lâm có vấn đề, còn giữ ở bên người, cô ta nói chơi trò chơi thì anh đồng ý? Trực tiếp dùng roi da còng tay tra tấn hỏi tội a!
Kỳ thực cô có chút không hiểu Kinh Hoằng Hiên trong tiểu thuyết.
Rõ ràng tiếp xúc với anh một khoảng thời