Mẹ của Kinh Hoằng Hiên, tên là Nguyễn Khinh Ngữ, là con gái duy nhất trong nhà, gia đình mở công ty liên quan đến ngành hàng hải.
Hồi đó, so với các vị tiểu thư thế gia nhà giàu khác.
Nguyễn Khinh Ngữ sở hữu ngoại hình xinh xắn, tính cách dịu dàng, lại là người thân thiện hòa đồng, nên có rất nhiều nam nhân thầm thích bà ấy.
Thậm chí còn có rất nhiều người công khai theo đuổi bà ấy.
Trong đó có Kinh Lôi Đình.
Kinh Lôi Đình cực khổ suốt mấy tháng nỗ lực theo đuổi Nguyễn Khinh Ngữ.
Hồi còn trẻ Kinh Lôi Đình vừa đẹp trai lại là con nhà giàu, năng lực xuất chúng, tính tình trầm ổn, lại biết cách nói chuyện, đặc biệt là đối xử rất ga lăng với phái nữ.
Ngoại trừ lớn hơn bà ấy vài tuổi ra, thì không có điểm nào đáng chê.
Nên Nguyễn Kinh Ngữ cũng dần tình cảm với người này.
Nguyễn Khinh Ngữ ôm theo giấc mộng thiếu nữ quyết định gả cho Kinh Lôi Đình.
Họ đã từng có những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau.
Càng khiến cho Nguyễn Khinh Ngữ mơ mộng về cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Nguyễn Khinh Ngữ phát hiện, Kinh Lôi Đình đã có người phụ nữ khác.
Lúc đó bà ấy đã thực sự bị đả kích, bà ấy đã cãi nhau một trận ầm ĩ với Kinh Lôi Đình.
Nhưng Kinh Lôi Đình vẫn giữ thái độ bình thản, ông ấy bình tĩnh giải thích với Nguyễn Khinh Ngữ.
Ông ấy nói mấy người phụ nữ bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, ông hứa sẽ không để mấy người phụ nữ đó mang thai con của mình.
Lúc này Nguyễn Khinh Ngữ mới phát hiện ra, người đàn ông mà từ trước đến này bà ấy luôn nghĩ là người trầm tính ga lăng.
Lại là một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng.
"Có phải anh không còn yêu em nữa đúng không?"
"Khinh Ngữ, anh là đàn ông, đối với anh, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất."
"Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ đồng ý."
Nguyễn Khinh Ngữ đương nhiên không thể ly hôn, bà ấy không phục và bà ấy không muốn mất người đàn ông này.
Bề ngoài thì bà ấy vẫn cố tỏ ra mình đang rất hạnh phúc, nhưng cuộc hôn nhân này đã dần trở thành gánh nặng trong lòng bà ấy.
Đợi sau khi Kinh Hoằng Hiên chào đời, cuối cùng thì Nguyễn Khinh Ngữ đã nghĩ thông suốt.
Bà ấy và Kinh Lôi Đình mỗi người chơi theo một cách riêng.
Sau này, Nguyễn Khinh Ngữ làm quen được với một vị họa sĩ trẻ tuổi tài năng, người này đã giúp Nguyễn Khinh Ngữ tìm lại cảm giác của tình yêu, và bà ấy đã đem lòng yêu người họa sĩ kia.
"Thật ạ?? Bà ấy nhất quyết đòi ly hôn để chạy theo người đàn ông kia?" Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, cô hét toáng lên.
Lúc đó Kinh Hoằng Hiên chỉ mới chín tuổi.
Mà Nguyễn Khinh Ngữ nhẫn tâm bỏ con mình lại để chạy theo người đàn ông khác.
"Đúng...!vậy." Tần Dĩnh thở dài nói: "Chuyện này được giữ kín nên không có nhiều người biết.
Bởi vì hồi đó, Nguyễn Khinh Ngữ quá thất vọng về cuộc sống hôn nhân nên bà ấy đã tìm đến mẹ để tâm sự.
Cho nên mẹ mới biết được chuyện này."
"Sau đó thì sao?" Mễ Mị ngồi thẳng lưng lên, cô tò mò quay sang hỏi.
"Sau này thì Kinh Lôi Đình và Nguyễn Khinh Ngữ quyết định ly hôn.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có vẻ như Kinh Lôi Đình đã cố tình gây khó dễ cho Nguyễn Kinh Ngữ.
Một thời gian sau, Nguyễn gia quyết định chuyển ra nước ngoài sống.
Và hiện tại, Nguyễn gia đã cắt liên lạc hầu hết với toàn bộ mọi người."
"Hầy, đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ mẹ chưa nghe thấy thông tin vào về họ.
Và cũng không biết tại sao bà ấy lại nhẫn tâm như vậy, dù sao thì Hoằng Hiên cũng là con trai bà ấy đứt ruột đẻ ra..." Tần Dĩnh nói đến đây chỉ biết thở dài, dù gì thì bà cũng đã làm mẹ của ba đứa trẻ, và những đứa con đối với bà đều là những món quà mà thượng đế ban tặng cho bà, dù có hi sinh cả mạng sống bà cũng nhất quyết phải bảo vệ các con.
Nên bà không thể hiểu vì sao Nguyễn Khinh Ngữ lại có thể đối xử với Kinh Hoằng Hiên như vậy.
Chính vì điều này, khiến cho bà mất hết cảm tình với Nguyễn Khinh Ngữ, Nguyễn Khinh Ngữ vừa là kẻ đáng thương nhưng cũng rất đáng trách.
Mễ Mị cảm thấy hơi đau lòng cho quá khứ bất hạnh của Kinh Hoằng Hiên.
Trong kí ức của nguyên chủ, có một cậu nhóc nổi giận đùng đùng khi có người dám xem trộm bức ảnh của Nguyễn Khinh Ngữ.
Lúc đó có thể vì cậu nhóc không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, hoặc cũng có thể không cho phép ai đụng vào điều cấm kỵ trong lòng mình.
"Nguyễn Khinh Ngữ đã có con với người họa sĩ kia đúng không ạ?"
"Cái này thì mẹ không rõ.
Nhưng chắc đứa trẻ đó cũng chỉ nhỏ hơn con tầm mấy tuổi.
Lúc hai người kia ly hôn thì Hoằng Hiên đã 9 tuổi."
Mễ Mị trong lòng nghi ngờ.
Dựa theo những gì mẹ cô vừa kể, thì tuổi của Nghê Nhất Lâm có vẻ không trùng khớp...
"Thế Kinh Hồng Phỉ làm sao mà có ạ?"
"Chuyện là như vậy.
Trong khoảng thời gian ở bên nhau, Ôn Nhiễm đã lén mang thai.
Sau đó bà ta vội vàng đi tìm một người để kết hôn, sau khi sinh đứa trẻ ra thì ngay lập tức ly hôn.
Đúng lúc đó, Kinh Lôi Đình cũng ly hôn.
Nên ông ta quyết định cưới bà ta.
Chậc." Khi nói đến đây, Tần Dĩnh lộ ra vẻ mặt kinh thường, giọng điệu có phần châm chọc.
"Mị Mị, thực ra mẹ cũng không đồng ý để con gả đến Kinh gia đâu.
Gia đình nhà bọn họ..."
Mễ Mị trong lòng thầm gào khóc.
Mẹ, con cũng không muốn, nhưng con không thể làm gì khác.
Mễ Mị cố gắng an ủi Tần Dĩnh: "Dù sao con cũng không ở chung nhà với bọn họ.
Mẹ cũng biết anh Hoằng Hiên đã sớm dọn ra khỏi nhà.
Với lại anh ấy chưa hề coi mấy người kia là người nhà."
Tần Dĩnh nhìn thấy cô con gái vẫn rất cố chấp, Tần Dĩnh nuốt tiếng thở dài vào trong lòng, hiện tại tâm trạng của bà ấy đang rất tệ.
Mặc dù bà không hề có cảm tình hoặc nói thẳng ra là chán ghét mấy người Kinh Lôi Đình.
Nhưng đối với Kinh Hoằng Hiên, bà lại cảm thấy rất đau lòng và hối hận.
Từ sau khi chuyện Nguyễn Khinh Ngữ náo loạn đòi ly hôn.
Bà ấy chính thức cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Nguyễn Luân là một nhà kinh doanh đại tài, và ông ấy chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm.
Không ngờ khi về già, lại phải gánh chịu những hậu quả do con gái mình gây ra.
Vì danh dự của gia tộc, ông ấy chỉ giấu chuyện này ở trong lòng.
Khi biết Nguyễn Khinh Ngữ quyết định đến với tên họa sĩ kia, ông ấy đã kiên quyết phản đối.
Mặc kệ lời ngăn cản của bố mẹ, Nguyễn Khinh Ngữ vẫn quyết định bỏ đi cùng với người họa sĩ.
Trong lòng ông bà Nguyễn gia cảm thấy rất áy náy, nên hai người đã cố gắng bù đắp cho Kinh Hoằng Hiên trước khi chuyển ra nước ngoài sống.
Kinh Hoằng Hiên chủ yếu ở bên cạnh ông bà ngoại khi ấy.
Đợi đến khi cháu trai đã đủ khôn lớn, hai ông bà mới quyết định rời khỏi nơi đây.
"Từ khi còn nhỏ, Hoằng Hiên đã sống bên cạnh hai ông bà Nguyễn gia.
Hai ông bà ấy đều là những người rất tốt bụng.
Họ đã dạy bảo Hoằng Hiên rất tốt, nhìn Hoằng Hiên bây giờ chắc hai ông bà Nguyễn gia cảm thấy rất tự hào." Tần Dĩnh nói đến đây, liền giơ tay lên khẽ nhéo mũi của Mễ Mị: "Nếu không phải bởi vì chuyện này, thì mẹ còn lâu mới đồng ý chuyện của hai đứa.
Có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, từ nhỏ con đã khăng khăng nhất quyết phải gả cho anh Hoắc Hiên."
Mễ Mị nghe thấy vậy khuôn mặt liền đỏ ửng lên, cô ngay lập tức chạy về phòng.
Cô đưa hai tay lên quạt nhằm giảm bớt nhiệt độ trong người xuống.
Cô nhịn không được liền tự châm chọc bản thân: Mày xấu hổ cái quái gì!
Cô không ngờ ngày hôm nay cha mẹ Mễ gia trở về nhà, nhờ mẹ Mễ mà cô đã thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích.
Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng người phụ nữ trong bức ảnh kia chính là mẹ của Kinh Hoằng