Phương Tri Hành ngồi bên ghế phụ, nói: “Lái đến ga tàu điện ngầm cho tôi xuống là được.”
Cậu nói suốt cả một buổi trưa, cà phê càng uống càng khát, giờ giọng đã hơi khàn khàn.
Chung Tư Viễn nói: “Nước trong hộp tay vịn, tự lấy đi.”
“Ừm.” Phương Tri Hành lấy một chai nước lọc ra, ừng ực uống hết non nửa chai, rồi mới lau miệng hỏi: “Anh uống không?”
Hải Thành đã bắt đầu lên đèn, Chung Tư Viễn bỏ kính đen xuống, lắc đầu nói: “Không uống.”
Trên đường quay về bầu không khí đã thoải mái hơn được một chút, có lẽ vì vừa mới gặp Nam Nhạn, nên trông Phương Tri Hành rất vui, cậu là kiểu người nếu hưng phấn thì sẽ nói rất nhiều, bèn không nhịn được mà nói chuyện với Chung Tư Viễn: “Trong tưởng tượng của tôi Nam Nhạn sẽ là một người đeo kính gọng đen, nuôi tóc thật dài, và phải ăn mặc rất nghệ thuật nữa chứ, không ngờ lại còn trẻ như vậy.”
Chung Tư Viễn cảm thấy hình tượng mà Phương Tri Hành đang miêu tả hơi quen quen, nghĩ cả buổi mới nhớ ra, đây không phải là dáng vẻ của Trần Hoa đó à? Anh thật sự cạn lời, nên lạnh mặt không đáp lại.
Dường như Phương Tri Hành đã quen với sự lạnh lùng của Chung Tư Viễn rồi, nên vẫn có thể ở bên anh trọn một ngày, suốt ngày cứ tự nói chuyện một mình làm anh giai quay phim cũng phải ngại giùm cho luôn mà.
Cậu lấy quyển sổ ghi chép nhỏ của mình ra, nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ: “Buổi chiều lúc nói chuyện tôi cứ cảm thấy hơi sai sai, tôi có cảm giác mỗi một câu mà Nam Nhạn nói ra đều rất sâu sắc.”
Chung Tư Viễn bật đèn trần xe lên, làm khoang xe bỗng chốc sáng sủa hẳn.
Phương Tri Hành vẫn chưa nhận ra, cậu còn đang mải suy nghĩ linh tinh: “… Giống như kiểu kinh nghiệm của chính bản thân anh ấy vậy.”
Chung Tư Viễn xoay vô lăng, chậm rãi nói: “Thì vốn là kinh nghiệm của chính anh ta mà.”
Phương Tri Hành mờ mịt nhìn anh: “Hả?”
“Cậu chưa xem tin tức về anh ta bao giờ à?”
Phương Tri Hành lại bày ra vẻ mặt mù tịt: “Tin tức gì cơ?”
Lúc khởi động xe Chung Tư Viễn nghiêng đầu qua nhìn Phương Tri Hành: “Mấy năm trước Nam Nhạn bị cả internet bôi nhọ, cậu không biết?”
Phương Tri Hành để điện thoại xuống, ngồi thẳng người lại, dè dặt hỏi: “… Mấy năm trước?”
Sau khi im lặng một lúc, Chung Tư Viễn nói: “Bốn năm rưỡi.”
Bốn năm rưỡi, vừa khéo là lúc Chung Tư Viễn rời nhóm về nước.
Phương Tri Hành chớp chớp mắt, giống như sợ đụng tới thứ gì đó: “Lúc ấy tôi không lên mạng được.”
Năm đó Nam Nhạn bị tung tin đồn nhảm có kim chủ bao nuôi, mặc dù đã nhanh chóng được đè xuố.ng, cũng phát văn bản thanh minh ngay lập tức, nhưng sự việc vẫn gây ra ầm ĩ rất lớn.
Bầu không khí ở trên mạng lúc đó không thoải mái như hiện tại, ba chữ “đồng tính luyến” giống như quả cầu lửa làm nổ tung sự tò mò của toàn bộ quần chúng hóng hớt, việc này ngay cả những công nhân dọn dẹp ở công ty không sử dụng smartphone cũng biết, thế nhưng Phương Tri Hành lại chẳng biết gì cả.
Chung Tư Viễn thậm chí còn cảm nhận được Phương Tri Hành có một tích tắc hơi căng thẳng.
Anh đang định nói gì đó tiếp, thì điện thoại của Phương Tri Hành lại đổ chuông.
Lúc nhìn thấy tên người gọi đến Phương Tri Hành chợt nhíu mày, sau khi bắt máy giọng nói cũng nguội lạnh hẳn: “Alo.”
“Alo, Khanh Khanh à, cậu đây.”
Phương Tri Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vâng, chuyện gì vậy ạ?”
Sau khi cha mẹ Phương Tri Hành qua đời, cậu từng sống nhờ ở nhà cậu ruột một khoảng thời gian, lúc đó cậu còn rất nhỏ, vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai, nên không thể nào tự chăm sóc bản thân được.
Bà ngoại bèn đưa cậu đến nhà cậu ruột, nhà cậu ruột cậu không lớn, gồm hai phòng một sảnh, trong nhà còn một em gái họ nữa.
Chẳng còn cách nào khác, Phương Tri Hành chỉ có thể ở cùng phòng với cậu, còn em họ và mợ thì ở phòng còn lại, về sau lúc sức khỏe của bà ngoại không còn tốt nữa, thì cũng dọn tới đó ở luôn.
Căn nhà nho nhỏ năm người ở, Phương Tri Hành thường có cảm giác mình chỉ là người ngoài, mặc dù bà ngoại đối xử với cậu rất tốt, cậu ruột cũng đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu biết mợ không hề thích mình, vẫn luôn coi cậu như một sự phiền toái.
Phải chăm sóc một người già và nuôi hai đứa trẻ, sau một quãng thời gian dài, đương nhiên cậu của cậu cũng cảm thấy phiền phức.
Mùa hè tốt nghiệp cấp ba ấy, vừa vặn gặp dịp công ty Hàn Quốc qua đây chọn thực tập sinh, tỉ lệ chọi là 2000:1, chỉ chọn hai người, Phương Tri Hành chẳng nói lời nào mà tự ý đi đăng ký, rồi bất ngờ được chọn.
Cậu thoát khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu, cả nhà cậu mợ của cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người cậu ở trong điện thoại mỉm cười: “Lâu lắm rồi con không về nhà, bà ngoại nhắc con đó.”
Trước khi vào đoàn phim Phương Tri Hành đã gọi điện cho bà ngoại, chẳng thể nào mà cậu của cậu lại không biết là cậu đang quay phim cả.
Cậu mệt mỏi xoa ấn đường, hỏi: “Sức khỏe của bà ngoại thế nào rồi ạ?”
“Bà ngoại vẫn khỏe, chỉ nhớ con thôi.” Cậu của cậu lại nói: “Mợ của con không biết nghe ai nói đồ ăn ở đoàn phim không ngon, nên bảo cậu gọi hỏi con xem chừng nào có thời gian, về nhà tẩm bổ cho con.”
Phương Tri Hành im lặng một lát, chẳng muốn đoán mục đích thăm dò của cậu mình là gì nữa, nói luôn: “Nói thẳng đi, cậu muốn gì.”
Chung Tư Viễn nhạy cảm nheo mắt lại.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Tri Hành.
Toàn thân đều dựng gai nhọn, đầy cảnh giác.
Không biết đối phương đã nói gì trong điện thoại, mà Phương Tri Hành lạnh lùng đáp: “Không được.”
Sau đó cúp máy.
Khoang xe lại một lần nữa yên tĩnh lại, đã tới giờ cao điểm, nên hơi tắc đường.
Chung Tư Viễn đạp phanh xe, ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái trên vô lăng, bâng quơ hỏi: “Có phiền phức à?”
Phương Tri Hành sửng sốt, rồi chợt khẽ mỉm cười, giải thích: “Không, là cậu của tôi, gọi tôi về nhà ăn cơm thôi.”
Chung Tư Viễn không nói thêm gì, anh và Phương Tri Hành không còn là mối quan hệ kia nữa, nên người ta không muốn nói, thì anh cũng chẳng có lập trường để truy hỏi.
Từ lúc nghe điện thoại xong, Phương Tri Hành hơi mất tập trung, lúc kịp nhận ra thì xe đã chạy qua ga tàu điện ngầm gần nhất.
“Này? Qua ga tàu điện ngầm rồi kìa.”
Vẻ mặt Chung Tư Viễn rất bình tĩnh: “Quên mất.”
“Vậy anh dừng ở phía trước kia đi, tôi đi xe bus về cũng được.”
“Không sao, chỗ này cách nhà cậu không xa.”
Phương Tri Hành nhìn bảng chỉ đường ngoài cửa sổ, cảm thấy hơi có lỗi: “Xin lỗi, làm lỡ thời gian của anh rồi.”
Nửa đoạn đường sau Phương Tri Hành yên tĩnh hơn rất nhiều, Chung Tư Viễn lái xe đưa cậu về đến dưới lầu, còn tri kỉ hơn cả tài xế riêng.
Phương Tri Hành nắm dây an toàn, đang là giờ cơm tối, nên cửa sổ thủy tinh của khu dân cư cũ kỹ phủ kín một tầng sương mờ của khói và lửa, cậu ngập ngừng nói: “Anh có muốn lên lầu ngồi một lát không?”
Chung Tư Viễn lắc đầu: “Không cần.”
“Ờ.” Phương Tri Hành cởi dây an toàn ra: “Vậy tôi về đây, hôm nay rất cảm ơn anh, trên đường về cẩn thận.”
Chung Tư Viễn ngồi lù lù một chỗ không nhúc nhích, nhìn theo Phương Tri Hành bước vào trong hành lang, trong đôi mắt lạnh lùng kia cuồn cuộn cảm xúc, làm anh trông càng thêm thâm trầm.
Đèn trên tầng cao nhất được bật sáng, sau tấm rèm cửa sổ xuất hiện một bóng người mờ mờ.
Chung Tư Viễn bật đèn quay đầu xe chạy đi chẳng nán lại nữa.
Trên đường đi, anh gọi một cú điện thoại.
“Anh, em đây.” Chung Tư Viễn nói: “Giúp em điều tra một người.”
Lúc Chung Tư Viễn về đến nhà đã là 8h30, vượt qua hơn nửa thành phố lại còn bị kẹt xe, nên xe cũng sắp hết xăng luôn rồi.
Kính đen và mũ đã bị anh tiện tay vứt ở hàng ghế sau lúc lái xe, nên giờ anh vòng xuống để lấy, nhưng bất ngờ lại nhìn thấy trên sàn xe có đặt một chậu hoa.
Anh hơi khựng lại, rồi bưng luôn chậu hoa lên.
Để giảm cân nên gần đây Phương Tri Hành toàn bỏ luôn bữa tối, sau khi tắm rửa thì quay về phòng xem kịch bản, không biết qua bao lâu, điện thoại tự dưng kêu “ting” một tiếng.
Cậu liếc nhìn, suýt chút nữa thì ném luôn điện thoại đi.
Chung Tư Viễn chủ động gửi tin nhắn wechat cho cậu kìa!
Một dòng chữ kèm theo một bức ảnh ——
“Hoa của cậu.”
Là chậu cát tường màu trắng cậu để quên trên xe Chung Tư Viễn, lúc chọn nó cậu nghĩ đến Chung Tư Viễn, cảm thấy màu này rất hợp với anh.
Phương Tri Hành mím môi,