Một nhóm bốn người của Phương Tri Hành đi đến quán lẩu, hai nam hai nữ, trừ cậu và Viên Gia Hào ra, hai cô gái khác là Đồng Vũ San và Liễu Như Vân, lần lượt đóng vai trợ lý của cậu và Chung Tư Viễn.
Bất cứ nơi đâu của thành phố điện ảnh đều bắt gặp người nổi tiếng, mấy người đi vào phòng riêng, cho trợ lý nghỉ ngơi 3 tiếng, lát nữa quay lại đón.
Phương Tri Hành khá có tình người, trực tiếp cho Quý Xuyến về nhà luôn.
Lúc chọn nồi, Đồng Vũ San hỏi: “Thầy Viên thầy Phương, hai người ăn cay được không?”
Phương Tri Hành chọn câu trả lời khá trung lập: “Sao cũng được.”
“Vậy chúng ta chọn lẩu chín ngăn nhé!”
Chọn xong nồi làm nóng đồ ăn, Viên Gia Hào đưa cho mỗi người một lon bia Harbin, trước tiên anh nhận lỗi với Phương Tri Hành: “Tri Hành, hôm nay lỡ tay làm cậu bị thương, tôi bồi tội với cậu.”
Tuổi tác của Viên Gia Hào đã hơi lớn, có nhiều giải thưởng và tư lịch cao, Phương Tri Hành bưng bia lên chạm ở nơi thấp hơn: “Thầy Viên, anh khách sáo quá.”
Mỗi người uống một ngụm bia, đều là người tính cách thẳng thắn vô tư, sau khi xin lỗi xong thì bỏ qua mọi chuyện.
Chẳng bao lâu sau nồi và rau được mang lên, Phương Tri Hành ngồi ở rìa bàn, đương nhiên sẽ nhúng rau cho mọi người.
Dầu ớt nổi bong bóng cuồn cuộn, bên trong phòng nhỏ hơi nóng mù mịt, trước khi đụng đũa Liễu Như Vân chụp mấy bức ảnh: “Nhiệm vụ công ty sắp xếp, mỗi tuần phải đăng hai bài weibo để giữ độ tồn tại, em dùng tài nguyên sẵn có luôn.”
Phương Tri Hành để đĩa trong tay xuống, kiên nhẫn đợi cô chụp xong.
Sau khi chụp xong Liễu Như Vân bắt đầu chỉnh sửa ảnh, hai cô gái tính cách cởi mở, chưa được mấy câu đã chụm đầu lại nói cười với nhau, Phương Tri Hành và Viên Gia Hào thì im ắng hơn nhiều.
Một lát sau, Liễu Như Vân mới hơi tém tém lại, đẩy Đồng Vũ San đang nằm nhoài trên cánh tay mình cười ra: “Hai đứa mình kiềm chế một chút, thầy Phương và thầy Viên sắp ngồi không yên nữa rồi kìa.”
Viên Gia Hào phối hợp mỉm cười: “Các cô cứ thoải mái đi, tôi ăn đồ ăn nhiều một chút là được rồi.” Anh nhìn Phương Tri Hành: “Tri Hành, cậu không ăn à?”
Phương Tri Hành nói: “Em ăn ít thôi ạ, đạo diễn Trần bảo em phải giảm cân.”
Nói đến việc đóng phim thì đề tài rất nhiều, trong phim Liễu Như Vân đóng vai trợ lý Triệu Phỉ của Chung Tư Viễn, hôm nay may mắn được đi theo phía sau Chung Tư Viễn nhìn gáy anh nửa tiếng, nên giờ có rất nhiều chuyện muốn nói: “Em chỉ từng nhìn thấy ảnh đế Chung trên ti vi thôi, không ngờ cũng có ngày được quay chung một đoàn phim với anh ấy, quả nhiên nam thần chỉ nên để ở trên mặt trăng mà ngắm nhìn thôi, trước đây em cứ nghĩ mình thích nhất là mẫu người lạnh lùng, lãnh cảm, vừa cấm dục vừa A này, nhưng sau ngày hôm nay em muốn đổi khẩu vị rồi.”
Lúc nghe thấy hai chữ “lãnh cảm” sắc mặt Phương Tri Hành trở nên hơi là lạ, cậu giữ bình tĩnh uống một ngụm bia để điều chỉnh lại, nghe Liễu Như Vân trịnh trọng giải thích rõ nguyên nhân.
“Tìm người yêu ấy à, phải là một người biết lạnh biết nóng, mình không thể để ở trong nhà đơn thuần chỉ vì nhìn thích mắt được.
Ảnh đế Chung ngoài đóng phim ra, từ sáng đến tối sẽ chẳng có loại nét mặt thứ hai, sống với nhau không phải là đóng phim, ai chịu nổi việc mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng chứ.
Nên là em thấy hay là thôi đi.”
Đồng Vũ San cảm thấy có lý: “Cậu nghĩ có phải ảnh đế Chung trời sinh thiếu thất tình lục dục hơn người khác không? Hôm nay ở trường quay, tớ thấy anh ấy đi qua là vội vã đi đường vòng, khí thế quá đáng sợ.” Cô chuyển hướng qua Phương Tri Hành: “Thầy Phương, khâm phục anh thật đấy, ngày nào cũng mặt đối mặt quay phim với ảnh đế Chung, anh sợ không?”
Phương Tri Hành cầm lon bia, úp úp mở mở nói: “Ừm….
lúc đầu đúng là hơi sợ, sợ không diễn nổi với ảnh đế Chung.
Nhưng sau này… thầy Chung tốt lắm, cũng rất dịu dàng…”
Đồng Vũ San và Liễu Như Vân hơi hoảng sợ, có lẽ là rất khó liên hệ “Chung Tư Viễn” và “dịu dàng” với nhau.
Con gái một khi đã nhiều chuyện thì miệng chẳng kín chút nào, có lẽ thấy ngồi ở đây toàn mấy người hiền lành, nên Đồng Vũ San chợt nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa là Tô Mạt Nhĩ vào đoàn phim rồi, mọi người biết không?”
Biết chứ, bảng thông báo có viết mà.
Phương Tri Hành gắp một miếng cải thìa.
Liễu Như Vân rất ăn nhịp với cô, lập tức trả lời: “Tớ biết cậu muốn nói gì rồi!”
Viên Gia Hào không phải người thích nhiều chuyện, nên ngăn lại rất có chừng mực: “Ở bên ngoài nói mấy chuyện này không thích hợp đâu…”
Chỉ có Phương Tri Hành bày ra vẻ mặt mù tịt, sao cứ cảm thấy mọi người đều biết một bí mật gì đó nhỉ.
Cậu vừa ăn vừa nghĩ, liên quan đến Tô Mạt Nhĩ ư?
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cảnh tượng ở buổi tiệc hôm đó lướt qua trước mắt, không phải bọn họ đều biết chuyện Tô Mạt Nhĩ kêu cậu làm người yêu đấy chứ!
“Có gì mà không phù hợp, chuyện này trong giới nào có mấy người không biết chứ!” Đồng Vũ San tùy tiện nói: “Bản thân cô ta dám làm thì đừng sợ người khác cười, theo đuổi ảnh đế Chung cũng theo đến tận đây rồi, người ta cũng phải để ý đến cô ta mới được chứ!”
Cái gì vậy trời?!
Phương Tri Hành bị sặc dầu ớt, lập tức ho khù khụ như long trời lở đất.
Cậu ho đến mức đỏ cả mặt, nước mắt chảy ra, tai thì vang lên ong ong.
Viên Gia Hào luống cuống tay chân rót nước cho cậu, Liễu Như Vân nhét khăn giấy cho cậu, Đồng Vũ San nhanh chóng vây quanh: “Không phải chứ, tin tức này bất ngờ vậy luôn à?!”
Một lúc lâu sau mới ngừng ho, Phương Tri Hành vung vung tay, khàn giọng nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, không cần quan tâm đến tôi đâu.”
Cậu thực sự bị giật mình, Tô Mạt Nhĩ thích Chung Tư Viễn?
Tô Mạt Nhĩ thích Chung Tư Viễn sao còn muốn tìm cậu làm bạn trai?
Đuổi theo đến đoàn phim là có ý gì chứ?!
Cả đầu Phương Tri Hành toàn dấu chấm hỏi, gấp rút muốn được nghe đoạn sau.
Sau khi xác nhận cậu thật sự không sao, Liễu Như Vân mới tiếp tục chủ đề trước đó: “Nghe nói vốn nhân vật Tần Vận không phải được quyết định cho Tô Mạt Nhĩ diễn, mà là Tống Hi Nhuế của của Truyền thông Vân Kỳ.
Nhưng năm ngoái Tô Mạt Nhĩ đi theo đạo diễn Trần giành được giải ảnh hậu, đạo diễn Trần rất thích cô ta, hơn nữa cô ta còn vì ảnh đế Chung mà tự hạ 20% cát xê, nhà sản xuất vừa nghe thấy thế thì trực tiếp quyết định giao vai diễn cho cô ta luôn.”
Đồng Vũ San oán thầm: “Muốn trách thì phải trách ảnh đế Chung diễn quá giỏi, nhưng người ta phân biệt rất rõ, máy quay vừa tắt là lập tức thoát vai, phân chia ranh giới giữa mình và nhân vật cực kỳ rõ ràng, Tô Mạt Nhĩ lại quá nhập vai, coi giả thành thật, biến bản thân mình thành trò cười.”
Tâm trạng của Phương Tri Hành hơi phức tạp, rốt cục cậu cũng hiểu, Tô Mạt Nhĩ thích Chung Tư Viễn, tự hạ mức cát xê cũng muốn làm bạn diễn của anh, nghiễm nhiên là dáng vẻ không theo đuổi được người ta sẽ không dừng lại.
Vậy cô ta còn tìm mình là sao?
Gì mà làm bạn trai của tôi, tôi sẽ giúp cậu hot hơn cả Chung Tư Viễn…
Không phải cô gái đó muốn dùng cậu để làm Chung Tư Viễn tức giận đấy chứ!
Phụ nữ bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc thật là điên cuồng.
Phương Tri Hành có cảm giác nguy hiểm, cứ cảm thấy kiểu người như Tô Mạt Nhĩ không dễ trêu, chủ yếu là sợ Chung Tư Viễn bị đối phương trói chặt ảnh hưởng tới duyên với nonfan.
Phương Tri Hành ăn cơm với một lượng thông tin khổng lồ nên no quá trời.
Cậu lấy điện thoại ra, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Chung Tư Viễn ở dưới gầm bàn: “Ăn cơm chưa?”
Có lẽ Chung Tư Viễn đang bận nên tạm thời không trả lời tin nhắn được, cậu mang theo mớ cảm xúc ngổn ngang đi tìm kiếm tin tức liên quan đến Tô Mạt Nhĩ, quả nhiên mấy bài báo đầu tiên trên trang web đều nói về scandal giữa Chung Tư Viễn và Tô Mạt Nhĩ, đa số đều nói bọn họ phim giả thành thật.
Phương Tri Hành đã xem bộ《Mưu Sinh》rồi, nói một cách khách quan, từ nhan sắc cho đến diễn xuất, hai người