Hàng ghế sau của chiếc Land Rover, Chung Tư Viễn đang nghe một cuộc điện thoại.
Trên mặt anh vẫn còn makeup, kiểu tóc cũng được làm rất cẩn thận, vừa nhìn đã biết kết thúc công việc là tới thẳng đây luôn.
Lâm Mạn Mạn ngồi ở hàng ghế trước đưa cho Phương Tri Hành một chai nước, Phương Tri Hành nhẹ giọng nói cảm ơn.
Mấy phút sau, Chung Tư Viễn nói chuyện điện thoại xong, anh nói với tài xế: “Không tới phòng làm việc, đưa cậu ấy về nhà trước đã.”
Phương Tri Hành biết trên mạng giờ đã loạn thành một đống, câu trả lời của Chung Tư Viễn quá cứng rắn, nên fandom đều đang bùng nổ.
“Anh đại, chị Thương nói sao rồi?”
Chung Tư Viễn bóp bóp mi tâm: “Đang khống chế.”
Nhận phim đóng phim là tự do của diễn viên, chuyện này nói thẳng ra là Chung Tư Viễn nhận phim đồng tính, về bản chất thì chẳng liên quan gì đến anh cả, càng không phải là vết nhơ gì.
Trên mạng ồn ào như vậy là do đề tài, những người làm ầm ĩ đều là fans nhà Chung Tư Viễn, cảm thấy ông chủ của bọn họ mất trí rồi.
Ngược lại, lúc có tin được chuyển thể thành phim, fans nguyên tác dọa sẽ tẩy chay, giờ lộ ra là Chung Tư Viễn diễn nam chính, lại bắt đầu khua chiêng gõ trống, reo hò để lại bình luận khắp nơi, nói tổ đạo diễn chọn vai rất chuẩn.
Phương Tri Hành nhớ đến cái weibo mà Chung Tư Viễn vừa đăng lên, giữa những hàng chữ đều là hơi thở người lạ chớ tới gần.
Thật ra Chung Tư Viễn thể hiện rất tốt vai trò nhân vật của công chúng, năm đầu tiên về nước anh đã hot, tuổi tác của fans không lớn, đa số là mấy cô bé fan nhan sắc, thức đêm vì anh đánh bảng soát số liệu, doanh số bán album cao ngất ngưởng, mua đại ngôn, đưa đón ở sân bay đông đến mức kiến chui không lọt.
Về sau Chung Tư Viễn tự đăng weibo, cấm fans đến đón ở sân bay, từ chối nhận quà, mua album và đại ngôn trên hệ thống đều phải dùng tên thật và đặt ra giới hạn mua hàng tối đa, ngăn chặn tận gốc hành vi fans bỏ tiền ra để lấy lượng tiêu thụ.
Idol cung phụng fans như tổ tông không phải là chuyện ngày một ngày hai, fans thay idol war đại ngôn, war phiên vị, cãi nhau khắp nơi là chuyện bình thường, idol nịnh fans cưng chiều fans, dung túng hành vi của fans không có giới hạn làm fandom từ từ biến dạng.
Việc làm này của Chung Tư Viễn trong giới giải trí đang thịnh hành việc lợi dụng fans có thể nói là ngọn cờ duy nhất, vì vậy mà làm không ít người rời fandom, nhưng cũng lại thu hút thêm nhiều fans mới hơn.
Từ sau khi đổi nghề từ ca sĩ thành diễn viên, fandom của anh bắt đầu mở rộng, không chỉ giới hạn ở những cô bé mười mấy tuổi nữa, mà fans lý trí tăng cực kỳ nhanh.
Chung Tư Viễn rất khiêm tốn, bình thường vào đoàn phim mấy tháng không lộ diện, fans được mài giũa tính kiên nhẫn cũng bắt đầu quen với hình thức ở chung này, không đấu khẩu, không cãi nhau, tôn trọng cuộc sống và công việc của đối phương, yêu thích và ủng hộ một cách lặng lẽ, không can thiệp đến tự do của idol.
Nên khi tin Chung Tư Viễn đóng phim đồng tính vừa bị leak, fans không hiểu, lên tiếng phản đối.
Nhưng sau khi Chung Tư Viễn đưa ra câu trả lời trực tiếp, bọn họ đã bắt đầu từ từ yên tĩnh lại.
Vì thích, nên mới tôn trọng, đây là chuyện phải học được từ ngày đầu tiên làm fans của Chung Tư Viễn.
Vì tôn trọng, nên fans cũng có quyền lên tiếng rất lớn.
Fans và Chung Tư Viễn không phải có quan hệ cao thấp, quyền lợi của bọn họ ngang nhau, Chung Tư Viễn có quyền tự do nhận phim, bọn họ cũng có quyền tự do phát biểu ý kiến của bản thân.
Lúc nên khen thì khen, lúc nên phê bình thì vẫn phải phê bình.
Fans lý trí là bên đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ đối với lựa chọn của Chung Tư Viễn, nhưng cũng là bên đầu tiên lập tức nói rõ mối quan hệ giữa lợi và hại, mong bộ phim và hiện thực được tách biệt, đừng fanservice quá mức.
Nếu sau này Chung Tư Viễn bị gắn cái mác “đồng tính”, thì đó là do hành vi của thần tượng, phải tự mình giải quyết.
Phương Tri Hành không biết mình có thể làm gì, sau khi ngồi im lặng ở hàng ghế sau một lúc, mới ân cần hỏi: “Buổi tối anh đã ăn gì chưa?”
Chung Tư Viễn còn chưa nói gì, Lâm Mạn Mạn đã nói leo: “Làm việc đến giờ vẫn chưa xong đấy ạ.”
Ý là vẫn chưa ăn.
Phương Tri Hành kéo phéc mơ tuya của ba lô, lấy một cái hộp được đóng gói bên trong ra: “Em có đóng gói bánh bay, bánh bí đỏ và bánh dày đường đỏ, hay là anh ăn lót dạ trước nhé?”
Đều là đồ chiên, trông không tốt cho sức khỏe chút nào.
Lâm Mạn Mạn trơ mắt nhìn anh đại nhà cô nhận lấy những thứ trước đây không bao giờ đụng vào, sau đó mặt không biến sắc bẻ một cái bánh bí đỏ ra nhét vào miệng.
Chung Tư Viễn chậm rãi ăn hết một miếng, chùi tay, rồi mới nói: “Ảnh leak do bên truyền thông ngày đó tới phỏng vấn chụp trộm tung ra, đoàn phim đã bắt đầu can thiệp, nhưng mà khó đảm bảo việc bọn họ đã bán ảnh cho người khác.”
Phương Tri Hành bày ra vẻ mặt nghi hoặc, bán cho người khác thì sao?
Chung Tư Viễn nhàn nhạt nhìn cậu: “Có lẽ chụp được mặt của cậu rồi.”
Phương Tri Hành sửng sốt, hiểu ra Chung Tư Viễn đang lo lắng chuyện gì.
Anh lo một khi ảnh bị leak ra, sẽ dính đến chuyện hủy hợp đồng năm đó.
Chung Tư Viễn nói: “Bộ phim này rất thu hút dư luận, sau lưng có rất nhiều người nhòm ngó.
Ý định ban đầu của bên sản xuất là đợi đến khi chiếu phim rồi mới đưa ra thông báo chính thức, một là đảm bảo giữa chừng không có gì bất ngờ xảy ra để việc quay phim được thuận lợi, hai là có thể giảm thiểu ảnh hưởng trái chiều do diễn viên gây ra để khán giả chú ý đến nội dung hơn sau khi phim được công chiếu.”
Phương Tri Hành vô thức siết chặt quai ba lô, cậu chú ý tới Chung Tư Viễn dùng bốn chữ “ảnh hưởng trái chiều”.
“Nếu như bọn họ chụp được mặt cậu, giờ chắc đã đào sạch thông tin về cậu rồi.
Không leak ra ngoài ngay, là muốn dùng chuyện này để cọ fame.
Trước khi đăng weibo tôi đã bàn bạc với đạo diễn Trần rồi, nếu như tiếp sau đó phát triển theo chiều hướng này, thì đoàn phim sẽ sớm công bố danh sách diễn viên.”
Ánh mắt của Chung Tư Viễn rất nặng nề, nhìn kỹ từng biểu cảm nhỏ nhặt của Phương Tri Hành: “Nên tôi hỏi cậu một lần nữa.”
Lông mi của Phương Tri Hành rung rung, cậu vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Rốt cục thì năm đó cậu hủy bỏ hợp đồng có nguyên nhân gì khác hay không?”
Khoang xe chợt yên tĩnh lại, Lâm Mạn Mạn ngồi phía trước không dám thở mạnh, cô cắn ngón tay đoán, không phải hai người này trước đây có quen nhau đấy chứ!
Phương Tri Hành nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Không có.”
Cậu đè đầu gối, giọng nói rất bình tĩnh: “Là em vong ân phụ nghĩa, thấy tiền sáng mắt, lúc đó có một công ty giải trí Trung Quốc ra giá cao muốn ký hợp đồng với em, nên em mới về nước.
Sau khi quay về thì phát hiện ra là lừa đảo, nhưng không còn mặt mũi để quay lại nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi, không có gì để tẩy trắng cả.”
Lời giải thích này năm năm trước Chung Tư Viễn đã nghe qua quá nhiều rồi.
Anh gật đầu: “Mấy ngày nữa đi chụp ảnh tuyên truyền, sau đó bên quan hệ công chúng của đoàn kịch sẽ có người xử lý, tôi cũng sẽ tìm người chú ý, cậu không cần phải lo.”
Phương Tri Hành ngạc nhiên ngước mắt lên: “….
Gì cơ?”
Chung Tư Viễn cắn một miếng bánh dày đường đỏ, răng dính đầy vị ngọt của gạo nếp: “Hủy hợp đồng chứ đâu phải chơi m.a túy, là chuyện rất bình thường trong giới, cũng không tính là tin tức xấu gì.
Lúc đoàn làm phim quyết định vai diễn cũng đã đánh giá rủi ro rồi, nếu như chuyện này có ảnh hưởng quá lớn thì đạo diễn Trần sẽ không dùng cậu.”
Phương Tri Hành sửng sốt nhìn Chung Tư Viễn, ý của anh là, chuyện hủy hợp đồng sẽ không ảnh hưởng nhiều như mình nghĩ?
“Yên tâm.” Chung Tư Viễn nhẹ giọng nói: “Sẽ bị chửi, nhưng không bị chửi mãi đâu.”
Phương Tri Hành cắn môi: “Em không sợ bị chửi.”
Mấy nhân vật công chúng khác chưa từng bị chửi ư? Anti fan Hàn Quốc còn làm người ta ghét hơn anti fan trong nước nhiều, nếu không lúc trước cũng sẽ chẳng giống chó điên đuổi đến tận internet trong nước đưa Phương Tri Hành lên trang đầu.
So với việc mình bị chửi, cậu càng sợ sẽ liên lụy đến đoàn phim và Chung Tư Viễn hơn.
Cậu cân nhắc dùng từ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc vào vết sẹo ngày xưa: “Nếu như công khai, thì quan hệ trước đây của chúng ta sẽ…”
Chung Tư Viễn cười mà như không cười nhìn cậu: “Người bị hại là tôi đây còn chưa nói, thì người khác hùa theo cái gì chứ.”
Phương Tri Hành hoàn toàn ngậm miệng.
Chung Tư Viễn cũng không ăn nữa, béo ngậy anh không chịu nổi, bèn nhét mấy hộp bánh cho Lâm Mạn Mạn ngồi ở đằng trước.
Anh uống một ngụm nước ấm để thấm giọng, khó nén được sự mệt mỏi, nhớ đến bức ảnh lúc tối Phương Tri Hành gửi cho mình, anh hỏi: “Buổi tối đi ăn lẩu với