Chung Tư Viễn rất khiêm tốn, không giống những diễn viên nổi tiếng khác, suốt ngày tham gia các hoạt động khác nhau để duy trì sự xuất hiện của mình trước công chúng, ngược lại, vừa vào đoàn phim một cái là anh sẽ không lộ diện trong vài tháng.
Phòng làm việc nghĩ việc đó không tốt, mặc dù giữa idol và fans luôn giữ một khoảng cách, nhưng cứ luôn biến mất 180 ngày như vậy, thì ngay cả fans phật hệ cũng chẳng chịu nổi chuyện đó.
Vì vậy Thương Tiệp đã đưa ra cho anh một quy định, một tháng ít nhất phải livestream hai lần.
Chung Tư Viễn từ chối, vốn anh đã không thích nói chuyện, nên cảm thấy rất ngốc khi phải tự nói chuyện với cái điện thoại.
Sau khi bàn bạc với nhau cả hai bên đều nhượng bộ, đổi mỗi tháng hai lần thành mỗi tháng một lần.
Đúng lúc tháng này vừa bắt đầu, sau khi gặp phải chuyện ồn ào trên mạng vào mấy ngày trước, Thương Tiệp bảo Chung Tư Viễn livestream một lần để an ủi fans hâm mộ.
Chung Tư Viễn tìm được chỗ trong phòng nghỉ, anh cầm giá đỡ cố định điện thoại, không chuẩn bị gì cả mà trực tiếp livestream luôn.
Livestream chia sẻ link lên weibo, fans nằm vùng trên đó hoan hô nhảy nhót ấn vào, màn hình bình luận chạy như bay.
Chung Tư Viễn mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt bên ngoài áo thun, mái tóc vuốt ra sau gọn gàng, trông vừa đẹp trai vừa quyến rũ.
Số lượng người trong phòng livestream nhanh chóng vượt mười vạn, Chung Tư Viễn vô cảm chào hỏi mọi người: “Buổi trưa tốt lành.”
Fans ở bên dưới điên cuồng spam bình luận ——
“Chúc cưa cưa buổi trưa tốt lành!”
“Chào anh Viễn!”
“Anh A Viễn!!! Em đến rồi đây!”
“Cưa cưa ăn cơm chưa ạ!”
“A a a kịp xem livestream của cưa cưa rồi! Chào chào chào, chào cưa cưa!”
Chung Tư Viễn livestream chẳng thú vị gì cả, anh không tìm kiếm chủ đề nhiều, phần lớn thời gian cũng chẳng nói gì, mà thường mở nhạc cho mọi người nghe, thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi vụn vặt của fans.
Người mới biết anh có lẽ sẽ nghĩ anh mắc bệnh ngôi sao, mắng fans chó li,ếm*, mặt nóng dán mông lạnh của anh, nhưng lâu dần mới nhận ra tính cách của Chung Tư Viễn là như vậy, khiêm tốn không làm màu, hướng nội lạnh lùng.
Raw của nó là 舔狗(Tiǎn gǒu): dịch nôm na ra tiếng Việt là “Chó li,m’”.
Ý chỉ những người dù biết đối phương không thích bản thân, tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn bất chấp theo đuổi người đó, bỏ công sức, tiền bạc, yêu thương chạy theo người đó dù bị mọi người khinh rẻ (giống như chó chạy theo chủ ấy).
“Ừm, ăn trưa rồi.” Chung Tư Viễn mở điện thoại của mình ra, chọn bài hát gần đây mình hay nghe nhất để tạo thành một thư mục: “Giờ đang nghỉ trưa, tôi đang ở phòng nghỉ của trường quay, vừa ngủ một giấc dậy.”
Màn hình bình luận bắt đầu bị spam “Cưa cưa giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều vào nhé!”
Chung Tư Viễn nhấp lặp lại danh sách rồi bắt đầu phát nhạc: “Vẫn như cũ, chia sẻ với mọi người những bài hát mà gần đây tôi thường nghe.”
“Lặng lẽ ghi nhớ bài hát của cưa cưa.”
“Gần đây anh A Viễn lại nghe bài hát nào vậy ạ?”
“Bao giờ cưa cưa mới hát lại lần nữa vậy, mấy năm rồi anh không hát hò trước công chúng, em nhớ người đàn ông Rock and roll cuồng nhiệt trên sân khấu quá đi…..”
“Tôi thống kê rồi, đây là bài hát thứ 473 mà anh Viễn đã bật trên livestream.”
“Ủng hộ lầu trên, rất muốn nghe anh Viễn hát!”
“Cưa cưa hát đi mà! Hát hai câu là được rồi!”
Mấy bình luận kiểu này lần nào livestream Chung Tư Viễn cũng nhìn thấy, bình thường anh luôn coi như không thấy.
Anh lùi ra sau lưng ghế bắt đầu lướt điện thoại, màn hình chắn gần hết khuôn mặt, vòng lăn của ghế dựa lắc lư từ bên này qua bên kia theo điệu nhạc.
Phương Tri Hành ăn cơm hộp xong quay đầu lại, Chung Tư Viễn đang làm gì ở bên kia thế nhỉ?
Lâm Mạn Mạn nhận ra tầm mắt của cậu, bèn đi qua giải thích: “Nhiệm vụ của công việc, anh đại đang livestream đó.”
“Vâng.” Phương Tri Hành theo phản xạ có điều kiện mà rụt cổ lại: “Không quay tới chỗ em đâu nhỉ.”
“Yên tâm, chỗ của cậu là góc chết.”
Phương Tri Hành dọn rác đem vứt, rồi dùng dư quang nhìn Chung Tư Viễn, buổi trưa mà cũng phải livestream chứ không được nghỉ ngơi nữa.
Cậu hơi đau lòng: “Gần đây thầy Chung bận thật, mãi chẳng có buổi trưa nào rảnh để anh ấy được ngủ một giấc thật ngon.”
Lâm Mạn Mạn thở dài: “Mấy ngày trước trên mạng ầm ĩ quá, nên phòng làm việc muốn anh đại lên an ủi fans.
Gần đây lịch trình kín quá, chỉ có buổi trưa hôm nay là có chút thời gian thôi.”
Phương Tri Hành nghi ngờ: “Đã vào đoàn phim rồi sao vẫn có những lịch trình khác nữa vậy? Trước đây không phải thầy Chung đi quay một bộ phim là sẽ ở ẩn luôn sao?”
“Vì bộ phim này nhận quá bất ngờ.” Lâm Mạn Mạn nói: “Trước đó anh đại có quay một bộ cổ trang, phải treo dây bay đi bay lại trên trời nên bị trật eo, vốn định quay xong sẽ nghỉ ngơi ba tháng.
Nhưng cậu nghĩ xem, một bộ phim quay hết bốn tháng, nghỉ ngơi thêm ba tháng nữa, cộng lại cũng hơn nửa năm, fans sẽ tưởng ảnh giải nghệ luôn rồi mất.
Nên phòng làm việc bèn nhận cho ảnh một ít hoạt động thoải mái, chủ yếu là chụp ảnh cho tạp chí, rồi phỏng vấn, duy trì sự xuất hiện của mình.
Ai ngờ mới được hai tháng, anh ấy đã vào đoàn phim này, còn không thèm bàn bạc với phòng làm việc luôn.
Những hoạt động đã nhận trước đó không thể nào hủy được, bên đạo diễn Trần cũng không thể chậm trễ, may mà những bên tổ chức hoạt động đều là bạn cũ, sau khi thương lượng, tụi này được phép mỗi ngày bớt một chút thời gian để đẩy nhanh tiến độ.”
Phương Tri Hành không ngờ mỗi ngày Chung Tư Viễn đều bận rộn không thấy bóng dáng đâu là vì nguyên nhân này, lúc trước ở nhà hàng thịt nướng nghe ông chủ Kim nhắc qua một chút, mấy ngày trước trên mạng có người nói Chung Tư Viễn đang nghỉ ngơi nên tới đây diễn giúp, vốn cậu cũng hơi nghi ngờ, nhưng sau đó Chung Tư Viễn đăng một bài weibo phủ nhận tất cả, nên Phương Tri Hành chẳng nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Nhưng Lâm Mạn Mạn nói lúc nhận vai Chung Tư Viễn không bàn bạc với phòng làm việc…
Nếu không phải tới giúp đỡ nhận cái vai bị bỏ trống đột xuất kia thì còn có nguyên nhân gì khiến Chung Tư Viễn đóng bộ web-drama tình “anh em” trong lúc đang nghỉ ngơi như này chứ, hành động khác thường quá thể?
Chỉ vì thích kịch bản này thôi ư?
Phương Tri Hành nghĩ không ra.
Điện thoại vang lên, là hoa quả mà Phương Tri Hành đã gọi cho cả đoàn phim trước giờ nghỉ trưa.
Cậu nói với Lâm Mạn Mạn: “Tiểu Mạn, tôi mua hoa quả cho mọi người, cô chia giúp tôi được không?”
Lâm Mạn Mạn đương nhiên sẵn sàng cống hiến sức lực.
Hai người cùng ra khỏi phòng nghỉ, Phương Tri Hành nhìn thấy shipper, đối phương lấy riêng một phần ra đưa cho cậu.
Phương Tri Hành đặt đĩa trái cây cho mọi người, cộng lại có năm sáu loại.
Chỉ có phần trong tay là cực kỳ ít ỏi, một nửa xoài một nửa thanh long.
Lâm Mạn Mạn đứng bên ngoài giúp đỡ, Phương Tri Hành thì cầm hai phần hoa quả quay lại phòng nghỉ.
Cậu cố ý tránh khỏi camera của Chung Tư Viễn, nên đi vòng qua phía sau điện thoại, rồi đặt phần hoa quả đó lên bàn.
Chung Tư Viễn ngẩng đầu lên khỏi màn hình, anh nhìn bàn, rồi lại nhìn phần hoa quả trong tay Phương Tri Hành, biết rõ mà còn cố hỏi: “Sao hai phần lại khác nhau?”
Phương Tri Hành cảnh giác nhướn đuôi mắt lên, không hiểu người này đang giở trò gì.
Cậu mím môi chẳng nói lời nào, mà vẽ một dấu chấm hỏi với Chung Tư Viễn.
Chung Tư Viễn để điện thoại xuống, chân mày hơi nhướn lên phát ra giọng mũi lười biếng: “Hửm?”
Fans trong phòng livestream nghe nhạc cả buổi trời, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Chung Tư Viễn nói chuyện, bèn thi nhau kêu gào giống như uống thuốc l.ắc.
“Cưa cưa đang nói chuyện với ai thế!”
“Có ai tặng đồ ăn cho cưa cưa à?”
“Á á á á em thích giọng cưa cưa quá!”
“Cái chữ hửm này quyến gũ zl, may mà tui đang ghi màn hình nãy giờ, đêm nay tui sẽ nghe đi nghe lại một chữ đó thôi!”
“Chung Tư Viễn còn biết nhướn mày nữa kìa…..
rốt cục thì tui cũng được nhìn thấy ảnh nhướn! Mày! Ở! Ngoài! Phim! Rồi!”
Phương Tri Hành đâu có biết fans đang ầm ĩ như thế nào, cậu ngồi xổm xuống, thấp hơn mép bàn, từ từ dịch đến một bên chân ghế của Chung Tư Viễn.
Chung Tư Viễn cụp mắt xuống: “Cậu ngồi xổm ở đó làm gì thế?”
“Chời má! Rốt cục thì cưa cưa đang nói chuyện với ai dzị!”
“Chắc là trợ lý! Là chị gái trợ lý phải không ạ?”
“Chị Tiểu Mạn mà muốn vào ống kính thì đã vào rồi, trước đây đâu có trốn bao giờ!”
“Rốt cục là ai vậy??????”
“Không phải trợ lý thì là mấy staff khác, đoàn phim nhiều người lắm, ai lại giới thiệu với cô từng người từng người một chứ!”
Phương Tri Hành cực kỳ bất mãn giơ phần hoa quả trong tay mình lên, rồi lại chỉ trên bàn, thấp giọng nói: “Không phải anh chỉ ăn xoài và thanh long thôi à!”
Trong giọng nói của cậu mang theo chút trách móc, giống như bị trêu đến quýnh lên, nên âm cuối cũng nặng thêm.
“Ừm.”
Chung Tư Viễn tiện tay kéo tóc cậu: “Cảm ơn.”
“Mấy người nghe thấy không? Hình như là một chàng trai đấy!”
Tiếng nhạc lớn quá, tôi chẳng nghe thấy gì cả!”
“Là một chàng trai đó, tôi nghe thấy rồi! Ảnh nói gì đó mà thanh long ấy!”
“Nguyên văn là ‘không phải anh chỉ ăn xoài và thanh long thôi à’! Tui đoán anh giai này tới tặng hoa quả đó!”
“Chàng trai không lộ diện không lên tiếng, không phải chính là vị tiểu thịt tươi