10h tối, ngày quay phim đầu tiên của đoàn phim kết thúc, sau khi tan cuộc, Quý Xuyến kéo Phương Tri Hành tới ven đường gọi taxi.
Quý Xuyến châm một điếu thuốc, mở app trên điện thoại ra gọi xe, thấy chuyến xe nhanh nhất cũng phải đợi tới mười lăm phút nữa, cậu ta bèn lẩm bẩm: “Đm, chỗ này cũng đâu có heo hút lắm đâu, sao mà khó gọi xe thế nhỉ?”
Phương Tri Hành không tiếp lời, chỉ mất tập trung nhìn chằm chằm cái bóng của mình.
Cảnh đêm của tối nay vốn phải quay Úc Nhiên và Trình Hạo cùng nhau đạp xe về nhà, nhưng không biết Chung Tư Viễn nói gì đó với đạo diễn, mà cảnh này tạm thời bị đẩy ra sau.
Phương Tri Hành thầm nghĩ, là vì cậu ư?
Buổi chiều lúc ở phòng vệ sinh, Chung Tư Viễn hỏi có phải cậu đau chân không, là sợ cậu làm lỡ tiến độ quay phim thật, hay là… lo cho cậu?
Cậu chuyển hướng qua Quý Xuyến: “Cho tớ điếu thuốc.”
Quý Xuyến ngồi xổm ở ven đường, nắm bao thuốc lá và bật lửa ở trong tay, cậu ta ngạc nhiên nhìn Phương Tri Hành: “Không có chuyện gì đấy chứ, sao cậu lại muốn hút thuốc?”
Phương Tri Hành cướp gói thuốc, rút một điếu ra châm lửa.
Gió đêm khô nóng chẳng có tác dụng giúp tập trung suy nghĩ chút nào, cậu hơi híp mắt hít mạnh một hơi, đốm lửa nhỏ nhanh chóng cháy lên phía trên.
“Này này này,” Quý Xuyến đứng lên ngăn cậu lại: “Đừng hút dữ như vậy chứ.”
Nicotine xâm nhập vào khoang phổi, Phương Tri Hành giống như một tên lưu manh phun ra hết vòng khói này đến vòng khói kia, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.
Quý Xuyến không thể nào yên tâm nổi: “Khanh Khanh, cậu sao thế? Chân còn đau không?”
Phương Tri Hành chẳng chút khách sáo quay đầu qua, cuối cùng lại phun một ngụm khói lên mặt Quý Xuyến: “Đừng có gọi tớ là Khanh Khanh, buồn nôn lắm.”
Quý Xuyến bị đả kích, bày ra vẻ mặt đau khổ nhả khói thuốc: “Vậy cậu làm sao đấy, tớ thấy hôm nay cậu với Chung Tư Viễn hòa hợp lắm mà.”
Phương Tri Hành nhìn điếu thuốc đang cháy kẹp ở giữa hai ngón tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu biết wechat của Chung Tư Viễn không?”
“Đùa gì thế, tớ đâu thể biết wechat của Chung Tư Viễn được…” Quý Xuyến nói: “Nhưng tớ add Lâm Mạn Mạn rồi, để tớ hỏi cô ấy cho nhé?”
“Thôi khỏi.”
Phương Tri Hành ném điếu thuốc đã cháy hết một nửa xuống đất, dùng chân giẫm tắt, rồi lấy nửa tờ giấy trong túi quần ra, lúc định ngồi xổm xuống thì chợt khựng lại, cuối cùng chỉ khom lưng nhặt tàn thuốc lên gói kỹ cất vào trong túi.
Quý Xuyến rất mẫn cảm với cái tên ‘Chung Tư Viễn’, cậu ta bèn truy hỏi: “Thế có chuyện gì, nói chuyện mà chỉ nói một nửa sẽ tổn thọ đó biết không? Cậu hỏi wechat của người ta làm gì? Không phải muốn nối lại duyên xưa đấy chứ?”
Nối cái quần què ấy.
Phương Tri Hành lười giải thích, bèn đánh trống lảng: “Xe cậu gọi sao vẫn chưa tới vậy, mấy giờ rồi?”
“Cậu đừng có mà đánh trống lảng, tớ thấy thái độ của cậu đáng nghi lắm đó!” Quý Xuyến lấy điện thoại ra xem: “Đệt, ban nãy còn 15p, giờ lại lên 20p, xe này sao càng chạy càng xa thế?”
Phương Tri Hành đá cục đá dưới chân, lẩm bẩm nói: “Tớ không muốn nối lại duyên xưa, mà cũng chẳng nối được.”
Xa xa có một chiếc xe bảo mẫu chạy tới, lúc sắp chạy ngang qua Phương Tri Hành thì nhấp nháy đèn xe mấy lần.
Phương Tri Hành dùng tay che mặt lại, chiếc xe kia từ từ dừng lại trước mặt cậu.
Cửa sổ bên ghế phó lái hạ xuống, tài xế Tiểu Lưu của đoàn kịch ngồi trong xe nói với cậu: “Thầy Phương, cậu lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Lúc ngồi trên xe rồi, Phương Tri Hành khách sáo nói: “Anh Lưu, thật sự cảm ơn anh, không thì không biết đến bao giờ chúng tôi mới về đến nhà.”
Tiểu Lưu còn khách sáo hơn cậu: “Chuyện nhỏ thôi, đây là chuyện chúng tôi nên làm mà.
Sau này cậu khỏi phải chen chúc trên tàu điện ngầm, cũng không cần lãng phí tiền gọi taxi nữa, tôi sẽ phụ trách việc đưa đón cậu đi làm.”
Quý Xuyến vịn ghế dựa ngồi ở phía sau xe, nghiêng nửa người qua hỏi: “Hả? Có chuyện tốt như vậy luôn, là do đoàn phim sắp xếp sao?”
“À đúng vậy,” Tiểu Lưu mỉm cười: “Dù sao thì sau này cậu cứ đi xe của tôi, không cần phải phiền hà như giờ nữa.”
Xe chạy một mạch chẳng có trở ngại gì.
Về đến nhà Phương Tri Hành bèn đi tắm rửa luôn, nước nóng giội xuống cơ thể, cọ rửa gân cốt của chân, cảm giác khó chịu đã dần dần xuất hiện.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, bước đi đã hơi khó khăn hơn, Phương Tri Hành vắt khăn trên vai, để nguyên mái tóc ướt nhẹp đi tới tủ ti vi tìm thuốc mỡ giảm đau, dùng kỹ thuật quen thuộc mát xa chân, mãi cho đến khi làn da nóng lên mới khập khiễng quay về phòng.
Cậu lau sơ qua mái tóc đang ướt của mình, rồi trùm luôn khăn lên đầu, mở máy tính ra.
Đã rất muộn rồi, mai còn phải dậy sớm, lẽ ra Phương Tri Hành nên đi ngủ ngay, nhưng giờ cậu lại chẳng buồn ngủ chút nào, bị Chung Tư Viễn làm nổi lên chút hứng thú, thậm chí còn là lần đầu tiên vào trang web nào đó, tìm kiếm tin tức về nhóm nhạc Times.
Nhóm Times vốn có 9 người, ngoài Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn, tất cả những người còn lại đều là người Hàn Quốc.
Sau khi hai người họ rời khỏi nhóm, Times trở thành nhóm nhạc Hàn Quốc chính gốc, mấy năm nay cũng phát hành vài album, từng tổ chức mấy buổi concert, nhưng chung quy vẫn không tính là nổi tiếng lắm.
Thật ra năm đó Times chỉ là một nhóm nhạc nhỏ bé, ở một nơi đầy rẫy nhóm nhạc như Hàn Quốc thì rất khó để nổi tiếng, công ty còn từng tính toán, muốn mở ra lối riêng thì phải dựa vào Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn để mở rộng thị trường ở Trung Quốc.
Nhưng về sau cả hai người Trung Quốc trong nhóm đều lần lượt rời nhóm, thêm cả các loại chính sách hạn chế nữa, nên sự phát triển của Times cũng vì vậy mà lỡ dở.
Phương Tri Hành nhìn những khuôn mặt quen thuộc trên màn hình, lúc debut thành viên nhỏ nhất trong nhóm mới có 16 tuổi, giờ thiếu niên ngây ngô đã trưởng thành, cũng rất thành thạo khi đối diện với ống kính rồi.
Xem nhóm nhạc một lúc, Phương Tri Hành bị video đề cử ở bên cạnh hấp dẫn, cậu bấm vào, là video phỏng vấn lúc Times mới debut.
Video bắt đầu chạy, nhưng chỉ mới được một giây, Phương Tri Hành đã ấn nút tạm dừng.
Cậu ở trong màn hình mới 20 tuổi, tạo hình lúc đó khá khoa trương, theo cách nói hiện tại thì là phong cách Scene*, con trai cũng để tóc rất dài, Phương Tri Hành cảm thấy hơi cay mắt.
Cậu nhìn đồng đội đứng bên cạnh, tóc đỏ tóc trắng tóc vàng, thấy hơi buồn cười.
Tầm mắt lại chuyển qua phía bên phải, cậu nhìn thấy Chung Tư Viễn.
(Phong cách Scene là phong cách để tóc như HKT)
“Ha.”
Phương Tri Hành cười giễu một tiếng, từ trước đến nay người này luôn là một ngoại lệ, ỷ vào việc có chỗ dựa nên không nghe theo sự sắp xếp, tạo hình cũng tự có ý kiến của riêng mình, đứng trong một nhóm toàn đầu xù tóc dài lại giống như một dòng nước trong, mái tóc cắt ngắn gọn gàng nhuộm line vài chỗ màu xám bạc, ánh mắt lạnh lùng, lông mày bị stylist cạo ra hai đường nhỏ, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng tự nhiên của anh, trông cực kỳ hấp dẫn.
Video được đăng lên từ hơn năm năm trước, trên màn hình có rất nhiều bình luận, phần lớn là fan của Chung Tư Viễn sau khi anh về nước bắt đầu nổi tiếng tìm ra được, cũng có fan của nhóm trước đây cảm thán cảnh còn người mất, thỉnh thoảng có lẫn lộn mấy câu mắng Phương Tri Hành không có lương tâm.
Phương Tri Hành để bình luận chạy như thế mà xem hết cả video, lúc sắp kết thúc trên màn hình có chạy ngang một câu “Lúc còn sống có thể nhìn thấy Phương Nguyên Bách Lý đứng chung một sân khấu không!”
Phương Tri Hành nhếch khóe miệng, cậu hơi nhạy cảm với cụm “Phương Nguyên Bách Lý”.
Năm đó giới giải trí Hàn Quốc để phục vụ cho thẩm mỹ và sở thích của fangirl, nên rất phổ biến việc fanservice CP nam nam, và Times cũng không ngoại lệ.
Khi ấy trong nhóm có một thành viên tên là Lý Nguyên Bân, lúc mỉm cười có đôi má lúm đồng tiền rất đáng yêu, nhỏ hơn Phương Tri Hành 3 tuổi, cũng ở ký túc xá bên cạnh, công ty muốn Phương Tri Hành rảnh rỗi thì quan tâm đến cậu ta nhiều một chút, thường xuyên qua lại thằng nhóc kia bèn thích dính lấy Phương Tri Hành, ở trên sân khấu hay dưới sân khấu, ở phòng trang điểm hay phòng tập, cậu ta đều bám lấy Phương Tri Hành như một cái đuôi nhỏ.
Có một video hằng ngày, Phương Tri Hành tập nhảy cả một ngày quay về đói quá chừng, Lý Nguyên Bân vui vẻ tặng cho cậu một cái bánh ngọt, Phương Tri Hành ăn được một nửa rồi đi tắm, Lý Nguyên Bân không thèm để ý cầm cái nĩa cậu đã dùng qua ăn hết nửa cái bánh ngọt còn lại.
Lần này vấn đề cực kỳ lớn, fan giống như phát hiện ra đại lục mới, vội vàng tìm show hoặc mấy cuộc phỏng vấn khác của nhóm, không khác gì Sherlock Holmes tìm kiếm manh mối ở trong đó.
Gì mà nhìn vào mắt nhau, trêu ghẹo nhau, hôm nay Lý Nguyên Bân đội mũ của Phương Tri Hành, ngày mai Phương Tri Hành mặc đồ cùng kiểu với Lý Nguyên Bân, sau hậu trường hai người dùng chung một chuyên viên trang điểm, khát thì uống chung một ly nước, quan trọng nhất, Lý Nguyên Bân cũng là dancer.
Những điệu nhảy của Phương Tri Hành có sức bật rất mạnh, mỗi lần lên sân khấu giống như chẳng ai có thể ngăn cản được.
Mặc dù Lý Nguyên Bân thấp hơn một chút, nhưng khí thế cũng gần bằng cậu.
Vì lý do đó, mà biên đạo luôn thích gom hai người lại chung một chỗ, ở phần intro của bài hát nào đó trong album, bọn họ còn battle riêng một đoạn, khá mạnh mẽ và bùng nổ.
Đoạn nhảy này