Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn sóng vai ngồi chung một chỗ, sách vở trên mặt bàn xếp chồng lên rất cao, có loại ảo giác được che giấu vây quanh.
Máy quay bắt đầu hoạt động, Chung Tư Viễn cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trong sách, giọng nói trầm thấp ngồi giải đề trông rất ra dáng.
Một tay Phương Tri Hành chống cằm, đuôi mắt lặng lẽ nhếch lên, ánh mắt chuyển từ trang sách tới trên mặt Chung Tư Viễn, giống như cầm lòng không đậu mà bị hấp dẫn.
Cánh tay của bọn họ nhẹ nhàng cọ sát vào nhau, hai bên đều có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương, mặt cũng cách nhau rất gần, hơi thở như hòa quyện vào nhau.
Phương Tri Hành say sưa nhìn, lông mi của Chung Tư Viễn rất dài, tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt, đôi mắt của anh vừa sáng vừa sâu, lúc chăm chú nhìn ai đó trông rất thâm tình.
Nhưng màu da của anh quá nhợt nhạt, khiến nhiệt độ ở đáy mắt giảm đi đến hai ba phần, pha trộn một ít lạnh lùng và xa cách, đặc biệt là đôi môi nhạt màu kia, kết hợp với nhau càng làm anh trông không dễ gần.
Tính cách của Chung Tư Viễn hoàn toàn phù hợp với ngoại hình của anh, thật sự là một người không dễ thân thiết.
Có lẽ hôm qua xem quá nhiều video, nên giờ Phương Tri Hành chợt cảm thấy Chung Tư Viễn nhìn ở góc độ này đã từng xuất hiện trong ký ức của mình, cậu suy nghĩ một lát, nhớ mang máng đó là đêm trước ngày thành lập nhóm, công ty muốn quay mấy đoạn video cuộc sống thường ngày để tuyên truyền.
Lúc đó Chung Tư Viễn vẫn chưa ở ký túc xá, nơi hay tới nhất là phòng tập và phòng đàn, anh giai quay phim hết cách, nên đành phải quay cảnh anh tập đàn.
Nhưng Chung Tư Viễn đàn nguyên một ngày, chẳng nói được câu nào, ngoài mặt ra thật sự chẳng có gì để xem.
Công ty vắt hết óc tạo thành một đề tài cho anh, nhớ đến Phương Tri Hành cũng là người Trung Quốc giống như anh, hơn nữa lại dễ nói chuyện, nên kéo hai người lại với nhau, yêu cầu Chung Tư Viễn dạy Phương Tri Hành đàn một bài hát.
Thế là ngày đó, Phương Tri Hành mang theo nhiệm vụ tìm Chung Tư Viễn học đàn, cả quá trình chính là dùng mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người ta toàn tự hỏi tự trả lời, anh giai quay phim nhìn mà cũng cảm thấy lúng túng theo.
Hai người cùng ngồi trên ghế chơi đàn, Phương Tri Hành chưa từng học piano, Chung Tư Viễn cũng chẳng phải là một giáo viên giỏi, chỉ biết tự đàn chứ không chịu trách nhiệm dạy người ta, nhưng mỗi khi đàn xong một câu đều sẽ dừng lại, anh không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành đoán ý của anh rồi dần dần hiểu ra, ý Chung Tư Viễn là, anh đàn câu nào, thì cậu sẽ học theo câu đó.
Hai bọn họ cứ lúng ta lúng túng như vậy ở trong phòng đàn cả một ngày, từ ban ngày đến đêm tối, Phương Tri Hành đàn đến mức ngón tay ê ẩm, nhưng vẫn chưa biết đàn.
Cuối cùng có lẽ Chung Tư Viễn không kiên nhẫn nổi nữa, học sinh quá ngốc không có năng khiếu, anh cũng không muốn dạy.
Anh giai quay phim sưu tầm tư liệu sống xong bèn rút lui trước.
Phòng đàn chỉ còn hai người bọn họ, Phương Tri Hành không biết mình nên đi hay nên ở lại, tâm tư hoảng hốt nhìn những ngón tay thon dài của Chung Tư Viễn nhàn nhã nhảy múa trên từng phím đàn đen trắng.
Giai điệu nhẹ nhàng tự nhiên khác với trước đó, làm Phương Tri Hành liên tưởng đến ngọn gió giữa lưng chừng núi.
Cậu nghe rất tập trung, đến mức Chung Tư Viễn dừng lại lúc nào cũng không biết.
Chung Tư Viễn đàn xong một bài thì quay sang đối diện với đôi mắt của Phương Tri Hành, đôi mắt kia cụp xuống đầy thư giãn, giống như vô ý ngã vào một giấc mộng dịu dàng nào đó, ngay cả dòng nước trong đó cũng tươi mát dập dềnh.
Gió đêm mùa xuân lướt nhẹ qua rèm cửa sổ, Phương Tri Hành tỉnh lại từ trong giấc mộng, mỉm cười ấm áp: “Hay quá, bài hát này tên gì vậy?”
Chung Tư Viễn quay mặt lại, thả lỏng ngón tay gõ gõ phím đàn, khoảnh khắc giai điệu vang lên, anh nhẹ giọng trả lời: “《Windy Hill》.”
Trong máy quay, Chung Tư Viễn mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh chợt quay đầu qua, chạm vào ánh mắt chưa kịp thu lại của Phương Tri Hành, anh hỏi: “Cậu không đọc sách mà nhìn tớ làm gì?”
Cơn gió khô hanh của ngày hè thổi tung rèm cửa sổ trong phòng học, bỗng chốc cậu cảm thấy hơi chột dạ, rồi ánh mắt chợt càng thêm trầ.n trụi vô tư mà nhìn lại, giống như đang đùa mà nói: “Tớ phải nhìn cậu nhiều thật nhiều nữa, không chừng lần sau thi vật lý cũng có thể đạt được điểm tối đa đó.”
Chung Tư Viễn bị gió nóng thổi vào mặt, bàn tay luồn vào mái tóc xoăn gợn sóng, lún sâu vào trong những sợi tóc mềm mại, anh vừa nhẹ nhàng vừa bất đắc dĩ xoa nhẹ mái tóc Phương Tri Hành.
Quay phim cường độ cao mấy ngày liên tục, Phương Tri Hành dần dần thích ứng với cuộc sống của đoàn phim, nhưng ngoài việc quay phim, thì cậu và Chung Tư Viễn không bao giờ xuất hiện cùng một lúc với nhau.
Dường như chỉ cần rời khỏi máy quay, Chung Tư Viễn chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt Phương Tri Hành.
Quay xong anh sẽ rời đi ngay, đợi ở phòng nghỉ hoặc về thẳng nhà, tuyệt đối không ở lại lâu trong đoàn phim.
Thỉnh thoảng Phương Tri Hành sẽ cảm thấy hơi mất mát, nhưng phần lớn thời gian đều nghĩ làm như vậy cũng rất tốt.
Sự kích động vào ngày diễn ra tiệc khai máy bị công tác bận rộn trong đoàn phim mài mòn, Chung Tư Viễn càng cho cậu thấy rõ một sự thật, bọn họ đóng phim chung với nhau là chuyện bất đắc dĩ, sau khi quay xong sẽ tách ra mỗi người một ngả.
Bọn họ không quá thân quen, quan hệ còn bế tắc hơn cả lúc vừa mới quen nhau.
Xa cách, lạ lẫm, bọn họ mang theo cảm giác này vào trong phim lại biến thành lúc gần lúc xa.
Sau một cảnh thân thiết, Trần Hoa chọt thẳng vào chỗ đau: “Cảm giác giữa hai cậu hơi không đúng, quá gượng gạo, đang xích mích gì với nhau à?”
Ông cũng hiểu trai thẳng đóng phim đồng tính khó tránh khỏi việc không tự nhiên, nhưng nghề diễn này mà sĩ diện thì sẽ thua.
Phương Tri Hành là người mới thì thôi đi, Chung Tư Viễn đã giành được ảnh đế rồi sao lại diễn gượng gạo như vậy?
“Bắt đầu từ hôm nay hai cậu dùng chung một phòng nghỉ, đừng lãng phí tài nguyên của đoàn phim.” Trần Hoa nể mặt nói: “Giờ đi đi, cho các cậu mười phút giao lưu tình cảm, trước tiên sẽ dời cảnh này lại, nếu vẫn diễn giống hôm nay thì khỏi quay.”
Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn đi đến khu nghỉ ngơi dành cho diễn viên, chuyên viên trang điểm tới trang điểm lại cho Phương Tri Hành, dặm thêm phấn lên mặt cậu, môi cũng tô thật trắng, trông rất ốm yếu, lúc này bị mặt trời chiếu vào, trên trán đổ mồ hôi, trông lại càng yếu đuối.
Bầu không khí giữa Lâm Mạn Mạn và Quý Xuyến rất sôi nổi, hai người cười ha ha ngồi bên cạnh bà tám với nhau.
Phương Tri Hành và Chung Tư Viễn thì ngồi một bên khác, một người như đưa đám, một người thì lạnh nhạt, giống như một học sinh giỏi và một học sinh yếu bị giáo viên chủ nhiệm lấy lý do học phụ đạo để miễn cưỡng ghép thành bạn cùng bàn.
Ngồi im mấy phút, sau khi trang điểm xong, Chung Tư Viễn gõ bàn ở trước mặt Phương Tri Hành: “Diễn tập.”
Phương Tri Hành sửng sốt, lâu lắm rồi Chung Tư Viễn không chủ động nói chuyện với cậu.
Chung Tư Viễn đứng lên trước, đi được một mét rồi mới phát hiện Phương Tri Hành vẫn chưa đứng lên, bèn lạnh lùng nhìn cậu.
Phương Tri Hành chạy chậm theo, hai người đi tới dưới bóng cây, Chung Tư Viễn giẫm lên vỉa hè, nhẹ nhàng kéo ống quần đồng phục lên ngồi xổm xuống, cúi đầu nghịch điện thoại.
Không phải nói là muốn diễn tập à? Phương Tri Hành ngớ người, sao lại ngồi xổm ở đây nghịch điện thoại vậy hả?
“Này…” Cổ họng Phương Tri Hành rất khô: “Không diễn tập à?”
Chung Tư Viễn không nói gì, im lặng khoảng nửa phút, lúc Phương Tri hành sắp lúng túng đến mức da đầu tê dại, người kia mới không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có còn nhớ bài hát mà năm đó tôi đàn ở phòng đàn không?”
Phương Tri Hành lập tức cứng đờ giống như bị điện giật, cậu bối rối nhìn Chung Tư Viễn.
Cậu không ngờ Chung Tư Viễn sẽ nhắc tới chuyện ngày trước, đoạn quá khứ thuộc về hai người bọn họ, cậu còn tưởng cả đời này Chung Tư Viễn không muốn nhớ lại nữa.
Chung Tư Viễn ngước lên, ánh mắt âm u nói: “Quên rồi à?”
Sao lại quên được chứ.
Cơn gió nhẹ, rèm cửa sổ màu trắng, những ngón tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng của ngày đó, Phương Tri Hành nhớ nhung hơn bất kỳ ai.
Cậu nắm lấy ngón tay, tránh né ánh mắt của Chung Tư Viễn, giọng cậu bị câu hỏi đau lòng này ép đến mức khàn khàn nói năng không dứt khoát: “… Windy Hill.”
Mặt mày Chung Tư Viễn thoáng buông lỏng, anh chẳng thèm để ý mà ngồi bệt luôn xuống vỉa hè, đôi chân dài gập lại, điện thoại di động để trên đầu gối: “Lại đây.”
Phương Tri Hành ngừng thở, ngồi xổm xuống bên cạnh Chung Tư Viễn.
Tầm mắt của cậu hạ xuống, nhìn rõ một loạt phím đàn trên màn hình, là một cái app tập đàn nào đó trong điện thoại.
Chung Tư Viễn chẳng nói gì, ngón tay tùy ý ấn ấn mấy