"Kéo búa bao!"
...
Vũ Hào: "Tôi thắng rồi nhé!".
Dịch Thiên: "...".
Vũ Hào hô hào toáng loạn sau khi kết thúc trò chơi kéo búa bao với Dịch Thiên.
Hắn nhảy dựng lên vui sướng, khuôn mặt vô cùng đĩ hiện ra trước mắt đám con gái.
Đứa nào đứa nấy hoang mang nhìn nhau như kiểu không biết nên nói gì cũng không biết nên làm gì.
Cứ đưa mắt nhìn nhau cực kì khó hiểu.
Ủa cứ tưởng là đánh nhau.
Ai ngờ chơi trò kéo búa bao.
Thật sự không biết nên nói gì với hai thằng điên này.
Thế Mỹ ngáp giắn ngáp dài, còn tao thì ăn bỏng ngô thì cũng ngủ thiếp trên bàn 1 lát vì biết ngay sẽ không có cuộc đánh nhau nào, lên 12 rồi có đứa nào ngu mà đánh?.
Bị hạ hạnh kiểm là đi làm đĩ luôn chứ học hành gì tầm này?.
Trân Châu và Đình An thì rất tập trung cho trò chơi hồi nãy.
Thuần Nhã, thanh niên vàng trong làng dành cả thanh xuân bị gái đi đường quyền đang không ngừng dãy dụa kịch liệt.
Cậu ta chỉ vào mặt Vũ Hào.
Thuần Nhã: Cái này là đánh nhau á?.
Vũ Hào liên tiếp lắc đầu quay sáng, khuôn mặt biểu trưng sự gì đó thể hiện tâm trạng bấy giờ.
Vũ Hào: "Tao có ngu đâu tao đánh?".
Dịch Thiên quả là không cam tâm với trò này, nãy giờ nó chưa thắng ván nào cũng chưa được lấy lại vẻ đẹp trai ngời ngời.
Cậu ta đập bàn, mặt đối mặt với Vũ Hào chỉ cách vài cm.
Tao ngửi được mùi nên ngồi dậy mở mắt ngay.
Hoá ra là muốn diễn phim đam mễ nè.
Bèn nhanh móc điện thoại ra chụp vài tấm rồi gửi vào động Hủ.
Tao: Gì mà gần dữ dậy mấy ba?.
Xích xích vào 1 chút đi!.
Vũ Hào quay sang hằng giọng: T.H.Á.I B.Ì.N.H!!!.
Tôi đang vắt óc để không bị thua 1 ván trò chơi nào là vì em!.
Còn em thì muốn ghép đôi tôi với cái tên óc chó này?.
Dịch Thiên: Óc chó?.
Anh có thể gọi người đẹp trai như tôi là óc chó sao?.
Không khí không ngừng tăng lên nhiệt độ nóng, tao có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch của mình khi thấy hai người đang nghiêm túc đứng kia không hề đang giỡn chơi với nhau.
Bỗng chốc, cả lớp im lặng không còn tiếng soi mói về độ đẹp mà khùng nữa, tất cả đều rơi vào trầm tư.
Ở trong đây có quạt, ở đây cũng có cây bàn to, cao để che mát.
Không khí thật sự rất gần với thiên nhiên, cỏ cây.
Thấy rất mát nhưng sao hôm nay lại nóng nực thế kia??.
Hay hai thanh niên này lấy hết mẹ năng lượng mất rồi??.
Vũ Hào cười cong môi, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, hai đôi mắt phượng lăng lăng nhìn nhau rất tình tứ.
Thật sự tao không thể không ship cặp được mà.
Vũ Hào: Vậy cậu có muốn tôi gọi lại không?.
Dịch Thiên: Ờ!.
Vũ Hào: ...Cực kì óc chó!.
Dịch Thiên: ...!.
...
Dịch Thiên: Dẹp ngay cái trò kéo búa khùng điên gì đó đi.
Có muốn đấu một trận chính thức không?.
Vũ Hào: Muốn!.
Cả đám nín thở nhìn hai tên kia.
Nếu 1 trong 2 gương mặt này trở nên xấu xí vì thương tích thì sao nhỉ.
Mà tao chính là cội nguồn, gốc rễ của điều đó nên có chút ngại ghê.
Bởi đẹp gái cũng khổ:)).
Nhưng không, tao đang mông chờ video sẽ vật nhau tơi tả ai dè đâu.
Là trận đánh truyền thuyết của hai nam thần...khiến cho những học sinh câm họng vĩnh viễn.
Dịch Thiên tung chân nhảy 1 điệu nhảy "mai cồ chớt xìn" mà cậu vừa sáng tạo ra.
Điệu nhảy quái dị khiến cả đám hả họng, cứ nhảy 1 cái điệu trời ơi đất hỡi có kêu cũng không ai nghe.
Cậu mặt vẫn rất tỉnh bơ, cũng không thèm nghĩ đến bao nhiêu ánh mắt đang khó hiểu đến mức không muốn hiểu dòm ngó.
Dịch Thiên: Thấy sao? Đây chính là điệu nhảy tôi đã sáng chế ra.
Độc nhất vô nhị!.
Nói xong, Thiên nó ngã xuống trong tuyệt zọng rồi ôm mặt khóc nấc lên.
Không hề giả trân luôn nha mấy má, cậu ta hạnh phúc vô bờ bến cứ như đã làm được 1 điều gì đó to lớn.
Dịch Thiên: Ớ hự.
Ba má ơi con làm được rồi!.
Vũ Hào cũng không cân nể coi ai ra gì, hắn đạp bỏ hình tưởng nhảy vũ điệu hai chân đứng ngang bằng vai, dạng chân muốn tét hai cái háng làm đôi, hai tay thì giơ cao lên, ngón tay làm hình cây cung rồi không quan tâm, mạnh mẽ lắc mông 1 cách điêu luyện.
Lắc càng ngày càng mạnh, cái đít cà hẫy trông ghét ghê.
Muốn tét mông cho 1 cái:)).
Vâng.
Là trận đấu sinh tử của hai nam thần...kinh!.
Vứt bỏ liêm sỉ vì gái.
Thế Mỹ và Đỉnh Đỉnh được 1 trận cười không đúng nơi quy định, tụi nó ôm bụng cười bò dưới đất đến mức chảy cả nước mắt.
Đình An thấy đây không phải là bạn mình nên không quên lấy cái quần đội.
Nó đưa cho Trân Châu 1 cái.
Đình An: Anh một cái.
Em 1 cái nhé?.
Trân Châu cầm cái quần mới rồi đội lên đầu, không quên hỏi: Sao có hai cái vậy? Lớp mình 45 người lận!.
Đình An bức xúc.: Không có tiền dư má!.
Kêu tụi