Đi học đến trường là 1 niềm vui đúng không các bạn?
Và được vinh hạnh nghe thầy chủ nhiệm yêu dấu, đẹp trai và "hiền" nhất lớp này chửi cũng thấy không uổng công.
Mỗi lần được nghe chửi lớp tao cứ như sống lại với cảm giác đang nghe hài độc thoại.
Thầy Quang Lâm biết chuyện Vũ Hào ẩu đả với cậu nhóc lớp 10 nên tức lắm.
Cũng chỉ biết đập bàn rồi la mắng, mà càng la thì lại càng cười.
Lớp tao thật sự toàn là những con người sở hữu những tính cách quái dị và muốn kể ra cũng đéo kể hết đâu.
Còn có cả ban cán sự toàn ở trong đội trưởng đội cô hồn:).
Bởi những điều như vậy đâu thể cho tao ngừng lại việc chọc phá thầy cô, bạn bè.
Tao muốn được vinh danh dưới cờ thứ 2 đầu tuần vào mỗi buổi sáng tươi đẹp, hay đàn em sau này sẽ còn nhớ đến tao với biệt danh sáng chảnh biết bao nhiêu "Thái Bình hoàng hậu tuột quần liên hoàn phút".
Lớp tao sợ tao đến nổi, đứa nào cũng thủ sẵn 1 cọc dây nịt đề phòng trường hợp bị tuột quần.
Tao cũng vậy, làm kẻ ác cũng phải sợ gặp quả báo chứ.
Tao đeo 24 trên 24 luôn chứ, chứ tụi nó mà suy nghĩ hợp sức lại đè lột quần tao thì chắc tao trùm cái quần lên đầu chứ còn cái đéo gì nữa mà khóc với sầu đâu?.
Nghĩ đến thôi cũng đã như tiếp thêm sức mạnh để tao có thể quậy ổng tiếp:)).
Hôm nay thầy Lâm mặc đồ hơi bị đẹp nhà mọi người, thầy ta mặc bộ đồ bộ áo màu xanh nước biển hoạ tiết là hình bông hoa có nhị màu đỏ, cổ áo màu trắng có chấm nơ màu vàng.
Má nội ơi, không biết bà nào bà thiết kế cái bộ đồ mà thầy Lâm khoác lên 1 cái y chang mấy mẹ bán thịt ngoài chợ.
Nhìn nó phèn mà nó tắt nứng thật sự luôn á, tuy là ổng đẹp trai ngời ngời mà mặc vô nhìn không khác gì mấy người hát trong lô tô:).
Đó là lý do tại sao lớp em muốn nghiêm túc nhịn cười cũng không thể, mỗi lần nhìn lên trên là lại cắn răng bật cười khúc khích.
Thế Mỹ muốn nhịn cười cũng không được, nó chỉ biết cắn răng để không bị phát hiện.
Con quỷ Đỉnh Đỉnh bên cạnh thấy vậy cũng không tha cho nhỏ, nhanh tay cuộn cuốn tập lại thành hình tròn rồi thổi phè phè vào lỗ tai của nó.
Đôi tay là điểm yếu chí mạng của con gái nên Thế Mỹ cũng là đứa không ngoại lệ gì mấy, nghe thấy được sự va chạm hoặc tác động vào thì sẽ gục lại.
Thế là ẻm bị chọc cười rồi cười phá lên, nó ôm bụng nhìn thầy giáo Quang Lâm.
Cũng không tin được thầy ta sẽ thực hiện yêu cầu biến thái của mình.
Thế Mỹ: Há há.
Cười chớt em!.
Nhìn thầy như mấy bà chuyển giới á!.
Há há!.
Tao nhăn mặt quay xuống: Nhỏ gì zô zuyên!.
Sau đó quay sang đánh con Đỉnh Đỉnh dám chọc ghẹo mình, đúng là ác nhân thất đức.
Thế Mỹ: Mày dám chọc tao cười này!.
Đồ đĩ!.
Thầy Quang Lâm đang rap mấy màn chửi thâm sâu của thầy cô cho đám tao nghe.
Lại bị con Thế Mỹ không sợ trời, không sợ đất này chọc tức điên lên.
Thầy ta hơi thở gấp gút như đang kiềm lại cơn giận bộc phát, có thể thấy trên đỉnh đầu đang không ngừng phát ra lửa giận.
Bèn đập bàn làm cả lớp sợ hãi.
Thầy Quang Lâm: Thế Mỹ.
Em đang gì vậy hả?...
Thế Mỹ ngừng cười, đưa đôi mắt bình thản nhìn người đàn ông đô con đẹp trai ngời ngời trước mặt mình.
Nhưng nhìn lại cái bộ đồ quái dị kia thật sự là không nhìn cười tiếp.
Biết vậy đã yêu cầu sớm để hình tượng của ổng trong lòng nữ sinh trường này biến mất luôn.
Nó mà là ổng, mặc bộ này chắc chuyển trường khác mà công tác dạy học mất.
Thế Mỹ: Em có làm gì đâu ạ.
Tại hôm này thầy chói loá quá!.
Thầy Quang Lâm rít lên từng hồi.
Lúc đó không khí vô cùng căng thẳng như sắp ra chiến trường ấy.
Thầy Quang Lâm: Tại ai mà tôi mặc hả?.
Chẳng phải đã yêu cầu qua lại với nhau, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của em để em có thể quản lý lớp 1 cách tốt nhất sao?.
Sao tôi chẳng thấy cái gì ngoài sự nêu gương đến mức tôi không muốn nghe vậy hả?.
Thế Mỹ: Em có quản lý nhưng thầy ơi.
Thầy nhìn đi, đám óc chó này em cũng muốn quản lắm...
Thầy Quang Lâm: Em căn bản là quản không nổi!.
Thế Mỹ: ...!
Cả đám im lặng không nói lời nào, thầy nói đúng.
Làm gì có ai căn bản có thể quản lý tốt được một lớp toàn những người không thể nghiêm túc được chứ!.
Thầy không tức giận cũng là điều vô lý rồi.
Thầy Quang Lâm: Đến cả lớp trưởng Đỉnh Đỉnh cũng không thể tiếp quản nổi! Tôi nghe em nói là em quản lý hay lắm mà?.
Luôn đứng đầu mà?.
Sao kì vậy?.
Đỉnh Đỉnh đang ngồi thả hồn theo gió, tâm tư đang phiêu lãng trên mây muốn lên đọt cây ngồi như nó thì nghe được tên mình nên giật mình.
Đang móc vội cụt cớt mũi nãy giờ vướng díu, cười hề hề một mình như con điên mới trốn trại khiến cho cả lớp có chút nhè nhẹ sợ hãi.
Nó theo bản năng tự nhiên mỗi khi giật mình, phản xạ tự nhiên ngoài khoa học của các nhà nghiên cứu, nó nhanh tay nhanh chân phi cục cớt mũi một cái vèo lên phía trước.
Lúc đó cũng may, bổn cung đây đã dùng hết sức tính toán khoa học mà né món quà trời ban của nó.
Món quà đáng yêu kia rớt thẳng vào tóc của Đình An đang ngồi cách 1 cái bàn.
Công nhận cũng ghê gớm nhỉ, lực ném cũng đi khá xa.
Đình An đang vui vẻ ăn vụn thì được 1 một màn không biết sao chăng gì.
Nó là đứa nhạy cảm với tá động xung quanh nhắm đến nó cũng không né kịp.
Bèn nhanh tay nhanh ngón mà gờ vào sau phần tóc mullet của mình.
Đcm mới cắt mấy hôm đã làm trò cười cho đám bạn.
Đỉnh Đỉnh hô toáng lên.
Đỉnh Đỉnh: