Thế là cả đám bất lực nhìn Thế Mỹ. Nó đang run cầm cập vì sợ ma, vì sẽ phải nghe những câu chuyện thánh thần mà quỷ khiếp đảm kia vài ba lần nữa. Mới chỉ có Vũ Hào, Đình An và tạo mới kể mà thôi. Còn Trân Châu, A Đỉnh, Thuần Nhã và chính nó sẽ tự nghĩ câu chuyện mà của riêng mình. Tao thấy nó nghe chuyện người ta còn sợ lên sợ xuống chứ đừng có nói đến chuyện bắt nó kể, nó mà kể chắc nó nhảy vũ điệu Trần Đức Bo rồi đi ăn lẩu Há lá dồ mới có sức để kể quá.
Trân Châu mỉm cười vì thấy dáng vẻ tội nghiệp của bạn mình, cô đành nói
"Xin lỗi nhé. Hiện tại thì tớ chưa nhớ ra câu chuyện đó nên khi nào rảnh tớ sẽ kể nhá?"
"Ể? Tại sao?" Tao ngạc nhiên.
"Vì tớ quên mất rồi. Nếu như chỉ kể được 1 chút thì đâu còn gì hay nữa!"
"Vậy cũng không sao!"
Cả đám hụt hẫng, bao nhiêu ánh mắt chăm chú đều có chút thất vọng, vốn dĩ vì giọng nói ngọt ngào của Trân Châu khi kể chuyện ma sẽ rất bánh cuốn. Vì vừa thanh vừa diễn tả được hết tâm trạng gửi gấm vào bên trong...Nên tụi tao có chút thất vọng. Tao mới nhẹ quay sang người ngồi kế bên tao là A Đỉnh.
"Vậy tới lượt mày nhé?"
"Tao á?"
"Không lẽ tao kêu con ngồi phía sau mày kể?" Tao chỉ vào khoảng không gian trống rỗng phía sau nó.
Thế Mỹ hét lên khiếp sợ vì trò chơi hù doạ kia, nó phát ra tiếng chửi rủa.
"Địt công mệnh! Đéo giỡn kiểu vậy nhá! Giỡn thì lên núi giỡn đi con đỗn lì!"
Trân Châu bèn đáp "Nhưng ở đây là núi mà?"
A Đỉnh hào hứng, đôi mắt sâu thẳm trở nên vô cùng sắc sảo tinh tế. Đúng như kiểu trong nhu có cương trong nhương có...à mà thôi!. Nó thở mạnh một cái, khuôn mặt xinh xẻo bập bùng với ánh đèn dầu giữa đám. Nhìn đôi mắt nó ánh lên vẹt vàng đỏ của ngọn lửa. Khuôn mặt nó đúng creep khi nở một nụ cười mà quái.
"Còn chuyện của tớ sắp kể nó đúng chuẩn theo kiểu đáng sợ luôn ấy!"
"Vậy thì kể đi!" Đình An ngẩn ngơ khoảnh tay trước ngực.
Trong đêm tối của căn phòng trên gác mái. Không 1 ngọn gió nào lọt vào được chỉ có ánh trăng xanh thẳm một màu chiếu len lỏi qua khung cửa sổ to lớn kia. Có thể thấy rõ những ngôi sao được đặt cố định trên nền trời đêm. Trong chúng thật xinh đẹp và lung linh...Trong màn đêm điềm đạm đó, có chất giọng khàn khàn của A Đỉnh cất lên.
"Đó là một ngày Dương Lịch, vào một đêm không trăng không sao! Gió lồng lộng trên căn phòng gác mái. Vâng thời điểm này..."
"Stop!" Thế Mỹ đưa tay cản lại
A Đỉnh hậm hực quát tháo "Stop cái đéo gì? Hông thấy bố mày đang kể hả?"
"Tao bảo là mâu thuẫn...Hôm nay có trăng có sao nhà mại, mày không thấy hay cố tình không thấy, gió lồng lộng?. Mày có bị ngáo hông, gác mày nóng thấy mẹ có miếng gió nào đâu? Kể hông có logic con mẹ gì hết á!"
Tao vả cho Thế Mỹ vài cái rồi hỏi "Tỉnh chưa? Nó kể chuyện ma chứ hông phải là kể bài văn tả cảnh căn phòng gác mái nơi em ở! Ok?"
"Dạ em biết ời!" Nó ôm mặt.
"Không kể mà ở đó gáy hông hà!"
...
"Tới phiên tôi nhé!" Thuần Nhã nói.
"Vậy chú em kể đi!" Vũ Hào thúc giục.
Cậu ta ngồi kế bên Vũ Hào, chất giọng cao lãnh kia bèn cất lên khiến cả đám ôn tồn lúc nãy đã chăm chú lắng nghe. Thú thật thì cậu ta có giọng nói rất êm và dịu dàng, còn ấm hơn cả hắn nữa. "Đối với tôi dù có nghe chuyện ma hay chuyện quỷ kinh dị như thế nào đi nữa thì cũng không đáng sợ bằng câu chuyện này!"
"Thế kệ nhanh đi cha nội!" Tao tò mò.
"Câu chuyện của tôi được mang tên sẽ như thế nào nếu thế giới này không có phụ nữ..."
Cả đám một giây im lặng...Cậu ta lại bật khóc nức nở giữa đêm hè oi bức làm bực hết cả mình. Nhắc tới tình yêu là lại khóc như tên điên thế kia.
"Hức hức..nếu vậy thì sẽ rất đáng sợ đó...! Có ai yêu tôi không?" Rồi lại quay sang Trân Châu, cô chỉ biết mỉm cười thân thiện, cậu ta ôm cô thắm thiết, nước mắt nước mũi tùm lum tè le trông thật buồn nôn. "Trân Châu ơi, em yêu anh đi nha!"
"Cậu buông tôi ra đi. Làm ơn mà!" Cô nhăn mặt không thích.
"Đi mà...~~~"
Sau