Ôn Tề Minh sải những bước rộng, đi như bay vào trong thư phòng, chưa thấy người đã thấy tiếng: “Phụ vương, mẫu hậu!”
Nhưng không ai đáp lại hắn, chỉ có tiếng sổ sách bị hất tung tán loạn và tiếng đồ vật bị xô đổ trong phòng truyền ra.
Ôn Tề Minh biết phụ vương mình đã đọc đống sớ dâng lên vạch tội Giang Ninh.
“Phụ vương, có chuyện gì vậy!”
Ôn Triều Khanh mặc kệ hoàng hậu Lý Sa Tử khuyên can, tiếp tục trút giận lên đồ đạc: “Khốn kiếp! Con đến đúng lúc lắm A Minh, ta phải làm rõ chuyện này!”
Ôn Tề Minh mím môi, nhặt lên tờ sớ dưới đất.
Quả nhiên là do tổng đốc đông Lưu Mục Chính tự tay viết, nào là cấu kết với Nhung Quốc, tự nhận đi hộ tống con tin Chương Hàm rồi ra tay kết liễu y hòng tạo cái cớ chính đáng cho Nhung Quốc dẫn quân sang.
Kiếp trước thì Ôn Tề Minh không biết, nhưng rõ ràng kiếp này hắn đã tự tay chém Giang Ninh một cái, xỉu đến bây giờ chưa tỉnh.
Thông đồng ở đâu?
Hơn nữa, tin tức Chương Hàm chết cũng đã được rào chắn, làm cách nào Lưu Mục Chính biết được? Ôn Tề Minh bắt đầu cảm thấy mình tưởng bản thân biết hết, nhưng cuối cùng chẳng rõ điều gì cả.
Hắn tưởng Giang Ninh gián tiếp gây ra cái chết của Chương Hàm, nhưng sự thật là hắn để Chương Hàm tự vẫn ngay dưới mí mắt mình.
Hắn tưởng Giang Ninh bán n.ước cầu vinh, vì hận Giang Triết Viễn mà đẩy phủ Vĩnh An vào cửa tử, cuối cùng hiện thực lại nói rằng: đó là vu khống.
“Phụ vương chớ hồ đồ, chỉ là lời của riêng Lưu Tổng đốc, sao người đã hoài nghi phủ Vĩnh An?”
Lý Sa Tử bình thản giải thích: “Vì đó là Giang Minh Nguyệt.”
“Giang Ninh? Hắn thì sao chứ, mẫu hậu?”
“Ai mà không biết Giang đại tướng quân đối xử với nhi tử của mình có bao nhiêu khắc nghiệt, bất công, thậm chí còn chưa từng công nhận.
Việc Giang Minh Nguyệt dễ sa vào địch quốc rồi phản lại cũng không phải lo thừa thãi.”
“Mẫu hậu!” Ôn Tề Minh gắt lên, “Đến lòng tin căn bản người cũng không dành cho hắn thì sao có thể đòi hỏi hắn trung thành?”
Ôn Triều Khanh và Lý Sa Tử đều bị câu nói này của con nhi tử làm cho yên lặng.
Ôn Tề Minh quỳ xuống: “Mong phụ hoàng minh xét.”
“Không chỉ có tấu sớ vạch tội của Lưu thị, còn vô số khác nữa.
Tất cả đều đưa ra bằng chứng xác đáng, hơn nữa đồng phạm đã khai ra tên của Giang Ninh.”
Lý Sa Tử cười cười: “A Minh, con nói xem, nếu Giang Minh Nguyệt vô tội thì bây giờ hắn ở đâu?”
“Sao người biết là hắn mất tích? Phụ hoàng, mẫu hậu, làm sao hai người biết Chương Hàm đã chết?”
Bầu không khí dần trở nên yên lặng, Ôn Triều Khanh trầm mặt, hướng ra cửa gọi: “Mục Dụ!”
Mục công công bước vào, khom người hành lễ: “Bệ hạ, có nô tài.”
“Đem thái tử về điện Thiên Xu, trong vòng một tháng không được để nó đặt chân ra ngoài nửa bước.”
“Tuân lệnh.” Mục công công xoay về hướng Ôn Tề Minh, “Thái tử, mời.”
Ôn Tề Minh kìm nén bản thân khỏi phẫn uất, có gì đó rất khủng khiếp đang phá kén mà ra, hắn đang rất gần với sự thật rồi, chỉ là hắn không có lá gan để vạch trần.
“Phụ vương, Giang đại tướng quân cùng người lớn lên, vì người ra trận, thay người trấn giữ biên ải, một lòng một dạ vì bách tính Thịnh Quốc.”
Trong thoáng chốc, Ôn Triều Khanh xao động, nhưng rất nhanh thôi vì Lý Sa Tử đã đem theo uy hiếp mà nói: “Thế lực của Vĩnh An quá lớn mạnh, không diệt trừ hậu hoạ, Ôn thị không thể vững bền.”
“Người nói gì vậy mẫu thân? Giang thị luôn luôn...”
“Ôn Thịnh Đế! Ta nói cho con