Lớn lên từ nhỏ cùng Ôn Tề Minh, Giang Ninh quá hiểu biết hắn.
Từ khi ngã xuống hồ thì hắn luôn trong trạng thái mơ hồ, điên điên khùng khùng, hành động thì kì quặc, đáy mắt lại có trầm trọng bi thương.
Giang Ninh mới mười mấy tuổi, nhìn không hiểu thấu.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giang Ninh hỏi hắn.
Ôn Tề Minh kéo hắn vào trong, dỗ dành: “Ngươi trước tiên cứ tạm lánh ở phủ Thiên Xu, giả làm ta là được, chuyện ở ngoài giao cho ta.”
“Giả làm ngươi?” Giang Ninh càng thêm khó hiểu.
“Ta bị lệnh nhốt ở đây dài dài.”
“Thế thì lại càng chẳng liên quan tới ta, Ôn Tề Minh, mau buông ra, ta nói ta cần về nhà.”
“Không về được.
Cũng không được về.”
“Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?”
Ôn Tề Minh kéo Giang Ninh vào trong phòng, đóng cửa cẩn thận.
Hắn làm một ngụm nước bình ổn tâm tình rồi mới nói: “Vĩnh An xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì!?” Giang Ninh lại nhớ tới cơn ác mộng kia, “Lẽ nào...!lẽ nào....”
“Lẽ nào là sao?” Ôn Tề Minh nhận ra sắc mặt Giang Ninh tái lại như xác chết.
Thấy hắn toan mở cửa, Ôn Tề Minh hết cách đành điểm huyệt Giang Ninh, không cho hắn động.
“Ta thao! Con mẹ nó Ôn Tề Minh! Giải huyệt cho ta mau!”
“Ta đã nói là để mọi chuyện cho ta lo.”
“Đó là mẫu thân ta, phụ thân ta, a tỷ ta! Là nhà của ta! Ngươi muốn ta mất đi bọn họ sao!?”
Nghe tới đây, mọi động tác của Ôn Tề Minh cứng lại.
Giang Ninh vừa mới nói gì? Hắn biết cái gì? Làm sao hắn lại biết được? Hắn đâu phải là người trọng sinh như hắn?
“Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”
Giang Ninh mất hết kiên nhẫn, hai mắt đỏ hoe: “Chẳng phải ngươi mới nói Vĩnh An xảy ra chuyện rồi hay sao! Ta nói ta bất an, bởi vì trên đời không có thứ trùng hợp đến vậy được! Không mau thì muộn mất!”
“Trùng hợp?”
“Sao ngươi lại trở nên nhiều chuyện đến thế? Đúng, ta mơ thấy cả phủ Vĩnh An chìm trong biển lửa, tất cả...!tất cả đều không sống sót.”
“Ha ha ha” Ôn Tề Minh bật cười, hắn đứng dậy, vỗ vỗ vai Giang Ninh, “Ngươi lại cả nghĩ quá rồi, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, không đến nỗi như vậy đâu.
Ngươi mộng thấy thứ vớ vẩn gì vậy, đừng để Bạch phu nhân biết, nếu không bà ấy lại mắng nhiếc ngươi tội trù ẻo bề trên.”
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Thật.”
Hỏi cho có vậy thôi, từ trước đến nay Giang Ninh vẫn luôn tin Ôn Tề Minh, nói gì biết nấy, không hề thắc mắc một lời.
“Vậy tại sao ngươi lại bị giam lỏng ở đây? Thánh thượng nỡ sao?”
“Vì ta lỡ chọc Vĩnh An phủ a.”
“Ngươi làm gì!?” Đôi mắt tròn tròn như quả hạnh ngọt của Giang Ninh trừng lớn, không hề có chút tính uy hiếp nào.
“Ai da tổ tông của ta ơi, bây giờ ta phải đi sửa sai, ngài rủ lòng thương ngồi đây giả làm con một lúc và dưỡng tốt thương thế của mình, có được không ạ?”
Ôn Tề Minh đã xuống nước thuận mao cho hắn, Giang Ninh cũng không thèm chấp, chỉ “hừ” một tiếng coi như đồng ý.
Thái tử lại cười cười, xoay người đi ngay.
Với thân thủ của hắn, chuyện qua mặt đám lính canh này dễ như ăn bánh.
Trước nay Ôn Tề Minh luôn cợt nhả lêu lổng, Ôn Triều Khanh và Lý Sa Tử đã đánh giá thấp thực lực của nhi tử bọn họ.
Hắn một đường thẳng đến phủ Vĩnh An, đầu không ngoảnh lại.
Vĩnh An phủ vẫn tĩnh lặng, nó không hề hay biết sóng dữ đã cuộn tới chân tường.
“Thái tử điện hạ.”
Lính gác hai bên khom người hành lễ.
“Thông báo cho Giang tướng là ta tới.”
“Vâng, điện hạ, mời vào trong.”
Ôn Tề Minh vừa bước vào sảnh chính đã đối diện với ánh nhìn lạnh lùng của Bạch phu nhân, nàng chỉ đơn giản ngồi đó mà toả ra băng hàn.
“Điện hạ.” Giang Triết Viễn niềm nở ra chào đón hắn, trái ngược hoàn toàn lại với Bạch Hồng Y.
“Ta có chuyện riêng muốn nói với ngài, sư phụ.”
Bạch Hồng Y không cần đợi Giang Triết Viễn mở miệng, nàng đứng lên: “Điện hạ cứ thong thả.”, rồi lướt qua hai người bọn họ.
“Thứ lỗi cho nàng ấy, điện hạ, Tây Vực nhị công chúa vốn dĩ chẳng để thứ gì vào mắt.”
Ôn Tề Minh lắc đầu: “Sư phụ không được nói như vậy, đó là thê tử của ngài, là người kề cạnh ngài suốt mười năm nay.
Trong lúc sư phụ