Giang Triết Viễn yên lặng nghe Ôn Tề Minh chỉ trích, không thể phản bác lại một lời.
Ông không phủ nhận hay trốn tránh, Giang Triết Viễn công khai thể hiện mình chán ghét chính nhi tử của bản thân.
Quá kỳ lạ.
Vốn dĩ sẽ không như thế, chỉ là cả Giang Tô lẫn Giang Ninh đều giống y đúc Bạch Hồng Y, từ ngoại hình cho tới tính cách.
Nhìn bọn họ, Giang Triết Viễn lại nhớ tới người đàn bà đã cưỡng ép bước chân vào Vĩnh An phủ, thản nhiên ngồi trên ghế chủ mẫu.
Nếu không có sự xuất hiện của Bạch Hồng Y thì biết đâu, Lý Sa Tử cũng sẽ không thất vọng về ông rồi lựa chọn Ôn Triều Khanh.
Ôn Tề Minh hỏi mối quan hệ giữa hai người là gì, Giang Triết Viễn chẳng phải chột dạ không dám nói, mà là ông không biết phải nói ra làm sao.
Lý thị mặc dù không lâu đời như Ôn thị hay Giang thị, song quyền lực và thanh thế cũng đủ lớn.
Công tử, tiểu thư thế gia đều giao lưu với nhau từ rất sớm như một hình thức lôi kéo quan hệ hoặc phô trương thị uy thanh thế cho gia tộc, Giang Triết Viễn quen Lý Sa Tử từ khi còn là thiếu niên choai choai chưa lớn.
Đối với nàng, Giang Triết Viễn vừa gặp đã rơi vào cảnh ngộ nhất kiến chung tình.
Từ dáng điệu cho đến khuôn mặt cùng tính cách của Lý Sa Tử, tất cả đều khiến Giang Triết Viễn say mê.
Nàng khác với nữ tử quyền quý bình thường.
Lý Sa Tử trầm ổn như mặt hồ tĩnh lặng, biết đối nhân xử thế, biết lấy đại cục làm trọng.
Nàng không phải thánh mẫu, cũng chẳng phải là ác nữ thâm hiểm.
Lý Sa Tử rất thông minh và khôn khéo, bản lĩnh cao vô cùng.
Bởi vậy, Giang Triết Viễn mới cuồng nhiệt đuổi theo bóng hình của nàng, trong mắt của ông lúc nào chỉ có Lý Sa Tử.
Giang công tử của Vĩnh An năm ấy tương tư Lý tiểu thư Thiên Lang phủ, người người đều rõ.
Ôn Triều Khanh càng rõ hơn ai hết.
Cảm giác thanh mai trúc mã cùng thích một người con gái là thế nào? Nếu như Giang Triết Viễn hận không thể nói cho cả thế gian hay thì Ôn Triều Khanh lại chọn cách lùi lại phía sau.
Bản thân là thái tử Thịnh Quốc nhưng Ôn Triều Khanh lại không có đủ tự tin chiến thắng Giang Triết Viễn.
Lý Sa Tử với hắn mà nói là giấc mộng cả đời, không có thực.
Nhưng rồi năm ấy, mùa đông lạnh lẽo hơn bao giờ hết, tuyết trắng phủ dày mọi vật, hắn cùng Giang Triết Viễn đến biên ải phía Tây dẹp tan mấy bộ lạc thiểu số quấy nhiễu.
Ở đó, bọn họ gặp Bạch Hồng Y.
Thiếu niên nghịch ngợm mang lòng hiếu kỳ cao, rảnh rỗi bèn lẻn ra ngoài ngắm cảnh sắc hiếm có của Tây Vực.
Núi cao trùng điệp, sườn dốc gần như thẳng đứng, lớp tuyết dày lún đến quá mắt cá chân.
Nào ngờ lại bắt gặp nữ tử một thân huyền y, tay ghì chặt cương ngựa, đá Tô Kỷ như phát sáng trên suối tóc của nàng, hoà cùng đôi môi đỏ rực, vô cùng chói mắt trên nền tuyết trắng.
Cả Ôn Triều Khanh lẫn Giang Triết Viễn đều nghĩ: Đẹp không bằng Lý Sa Tử.
Nhưng Bạch Hồng Y không phải nữ tử khuê các tầm thường, không nói hai lời thì tiễn đã lên dây.
Ánh mắt nàng thờ ơ lạnh lùng, khiến hai nam nhân kia cũng bị doạ cho lùi lại mấy bước.
“Người Trung Nguyên? Thịnh Quốc?”
Ôn Triều Khanh muốn hoà hoãn tình hình nên mở miệng trước, đon đả cười nói: “Cô nương thật tinh mắt, tại hạ quả thực đến từ Thịnh Quốc.
Vốn chỉ tới ngắm cảnh cùng bằng hữu, nào ngờ lại làm phiền đến cô nương, thật sự xin lỗi.”
Bạch Hồng Y khẽ nhíu mày liễu, thả tiễn trên tay.
Mũi