Ôn Tề Minh nói, lòng đau xót: “Hắn là nhi tử của ngài a.”
Giang Triết Viễn cúi đầu, cười nhạt đáp lại: “Vậy thì sao? Sẽ không thay đổi được chuyện gì.
Người ta hận nhất luôn là Bạch Hồng Y.”
Ôn Tề Minh không ngờ Giang Triết Viễn lại nói thế vào lúc này: “Ngài điên rồi!”
Mục Dụ nhìn một màn này không khỏi mất kiên nhẫn, lão cầm kim bài ra lệnh cho Thống Lĩnh Quân áp chế thái tử về, đừng cho hắn náo loạn ở đây nữa.
Nhưng Thống Lĩnh Quân vừa tiến tới, Ôn Tề Minh thay đổi sắc mặt khiến ai cũng ngạc nhiên.
Đó không phải biểu cảm của một thiếu niên ngây ngô chưa trải sự đời nên có.
Tựa như đã trải qua quá đủ bi thương, con thú dữ ấy không còn tin tưởng bất cứ thứ gì, vết thương nham nhở, gai nhọn sắc bén.
“Thống Lĩnh Quân, lực lượng chủ mạch của Thịnh Quốc, tới, để ta xem các ngươi mài giũa bản lĩnh đến đâu rồi.” Ôn Tề Minh rút kiếm, tiến về phía trước.
Mục Dụ phân phó thuộc hạ trở lại báo tin cho Ôn Triều Khanh cùng Lý Sa Tử, bản thân còn vọng tưởng sẽ thuyết phục được thái tử đổi ý.
“Điện hạ, ngài một mực nặng lòng với phủ Vĩnh An, có đáng không? Bọn chúng cũng là người, đâu phải thần thánh, đương nhiên sẽ tồn tại thiện ác bất phân.
Ngài nghĩ Giang Triết Viễn thật sự kính trọng ngài, là trung thần của ngài? Một anh hùng trên chiến trường nhận bao ngưỡng mộ của người đời mà lại chịu cúi đầu trước một kẻ vắt mũi chưa sạch sao? Bọn chúng thật sự kính trọng điện hạ ư? Tuyệt đối không có khả năng.”
Ôn Tề Minh chẳng có chút xao động nào, kiếm ý của hắn vẫn lạnh lùng như thế.
“Điện hạ, nếu ngài u mê bất ngộ, cố chấp bảo vệ phủ Vĩnh An này thì lão nô chẳng còn cách nào khác, mong điện hạ đừng oán giận ta, Mục Dụ chỉ làm theo mệnh lệnh.”
Giang Triết Viễn vội can ngăn Ôn Tề Minh, khuyên hắn mau rời đi: “Điện hạ, đừng nhúng tay vào chuyện này, ta không thể để ngài làm chuyện này được.”
Thư phòng thánh thượng liên tục có sớ gửi đến, một nửa cáo tội Giang thị, một nữa mong muốn Ôn Triều Khanh điều tra thật rõ ràng.
Lý Sa Tử tuỳ tiện nhặt một trong những thứ ấy lên, vừa hay là của Tích thị phủ Vĩnh Ninh.
“Giang thị Vĩnh An oan uổng? Xem ra mối quan hệ của hai bên không tồi nha.”
Ôn Triều Khanh day trán: “Tích Nhuận Hi hình như có tình ý với Giang Nhã Y.”
Lý Sa Tử cười khẩy, nàng châm tờ sớ mà Tích phủ kiến nghị trên nến, lửa cháy phừng phực, thiêu rụi nó đi.
“Triều Khanh, chàng xem, Vĩnh An vốn dĩ đã lớn mạnh, nay còn nhận được nhiều sự ủng hộ như thế thì chẳng biết được triều đại Ôn thị hoàng kim sẽ kết thúc khi nào.
Biết đâu nay sống mai chết, diệt trừ mầm mống, bóp nát âm mưu cùng dã tâm của tất cả kẻ khác.
Rung cây doạ khỉ, ta muốn cảnh cáo đến tất cả phủ khác hãy coi Vĩnh An làm gương cho mình.”
“A Tử, tất cả đều nghe nàng hết.”
Nội giám hớt ha hớt hải chạy vào báo tin: “Bệ hạ, không hay rồi, thái tử điện hạ chạy tới Vĩnh An, muốn sống chết cùng Giang thị!”
“Cái gì!?” Lý Sa Tử đập án thư tức giận, “Còn không biết kéo nó về đây!?”
“Nương nương tha tội, thái tử cao quý, Thống Lĩnh Quân không dám làm gì ngài ấy.”
Lý Sa Tử vung tay truyền lệnh: “Làm gì cũng được, kéo nó về đây cho ta! Gãy chân gãy tay, gãy gì cũng được, bắt buộc phải diệt Vĩnh An trong ngày hôm nay!”
Điện Thiên Xu.
Vết thương của Giang Ninh đã được xử lý qua, hắn nhàm chán không có gì làm nên đành lượn lờ thăm thú khắp phòng Ôn Tề Minh.
Phần lớn thời gian Ôn Tề Minh đều ở Vĩnh An, điện Thiên Xu luôn bỏ trống nên không tạo ra cảm giác có sự sống của thái tử điện hạ ở đây, mà Giang Ninh cũng chỉ tới đây duy nhất hai lần.
Từ khi ngã xuống hồ nước, Ôn Tề Minh bắt đầu trở nên kỳ lạ, hành động cũng khác, suy nghĩ cũng khác.
Hoàn toàn là hai thái cực khác hẳn nhau.
Hắn bắt đầu ít lui tới Vĩnh An hơn, chết dí trong điện Thiên Xu.
Tích Quân