Không hẳn trốn chạy, chỉ là ra đi bất ngờ, thậm chí cô còn chưa kịp đánh tiếng với Tô Mạch.
Tô Mạch lấy làm ngạc nhiên khi nghe điện thoại của cô, hồi lâu mới lên tiếng: "Em khỏe chứ!"
"Khỏe.
Em muốn tới Thượng Hải trước cho quen."
Tô Mạch chỉ cười, anh biết cô đang nói dối, chỉ hai, ba hôm nữa là tới ngày đã hẹn, hôm nay cô vội vàng ra đi như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Vậy em qua đó trước, chủ nhật bọn mình gặp ở Thượng Hải." Anh không thể ra đi đường đột như cô vì còn chuyện của khu chợ máy tính cũng như nhiều mối quan hệ bạn bè, chuyện gì cũng phải thu xếp cho ổn thỏa.
"Anh có việc gì thì gọi tới điện thoại cố định nhà em, đây là sim rác, em… không dùng nữa."
"Anh sẽ nhờ Hoa Diệp làm sim Thượng Hải cho em."
"Không cần đâu, em tự làm được." Hoa Diệp và Diệp Thiếu Ninh chơi với nhau, cô mà nhờ anh ta thì chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
Trung tâm khí tượng thủy văn Thượng Hải nói trên sóng truyền hình nhiệt độ ngày hôm nay là ba mươi tám, nhưng nhiệt độ thực tế cao hơn rất nhiều.
Nếu bạn hít sâu, bạn sẽ có cảm giác không phải vừa hít không khí, mà là một ngọn lửa.
Ban ngày cố gắng ở trong nhà, chỉ sáng sớm và đến khi trời đã tối hẳn mới ra ngoài đi dạo.
Cảm giác cô quạnh là điều khó tránh, chỉ khi đặt tay lên chiếc bụng đã hơi nhô cao, cô mới thấy biết ơn sự bầu bạn của con gái nhường nào.
Hôm sau, Đồng Duyệt hẹn Hoa Diệp vào buổi tối, còn dặn anh đưa cả Tư Đào tới.
Tư Đào không có mẹ, không có ông bà nội ngoại, Hoa Diệp lại bận rộn, cậu bé Tư Đào được nghỉ hè cũng chẳng có gì giải trí.
Đồng Duyệt mua cho Tư Đào rất nhiều thứ, đồ ăn có, đồ chơi có.
Thấy món đồ chơi Transformers mình yêu thích,Tư Đào thích thú ngước lên nhìn bố.
Hoa Diệp xoa đầu cậu nhóc, dặn con trai ngồi chơi ngoan ngoãn.
"Thiếu Ninh gọi điện cho tôi." Hoa Diệp nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh thể hiện rõ vẻ không đồng tình với cách làm của cô.
Đồng Duyệt chăm chú nhìn bình hoa trên bàn ăn đến xuất thần, trong bình là một cành mã đề.
"Anh… nói thế nào?"
"Tôi không phải người nhiều lời, chỉ nói khi được cô cho phép.
Nhưng cô giáo Đồng này, tại sao không chào nhau một câu tử tế? Cô có biết Thiếu Ninh lo lắng cho cô nhường nào không, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy bất lực như vậy."
"Tôi đã chào rồi, chỉ là anh ấy chưa quen được mà thôi.
Không có thói quen nào không sửa được, chỉ cần anh muốn sửa."
"Chuyện hôn nhân, tôi không dám cho ai lời khuyên vì bản thân tôi đã là một ví dụ thất bại.
Nhưng đứng trên góc độ của người từng trải, tôi nghĩ nếu chưa đến bước đường cùng thì không nên nói ra hai chữ ly hôn.
Có lẽ chỉ giận dỗi nhất thời, có thể chỉ muốn thể hiện oai phong của mình, cũng có thể trái tim say nắng một ai khác, không có ai rời xa ai là không sống được.
Sống được chứ, thậm chí còn sống rất tốt, nhưng cảm giác đó cô không thể tìm thấy từ một ai khác, nỗi đau đó thực sự khó tả, thời gian cũng chẳng thể xóa nhòa, giày vò cô từng ngày."
Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt Hoa Diệp, anh sở hữu cặp con ngươi đen láy sâu thẳm, ánh lên một nỗi đau.
Chắc hẳn đến giờ anh ấy vẫn còn yêu Đào Đào rất nhiều!
"Anh ấy còn nói gì không?" Cô không dám ở lại Thanh Đài thêm một giây, sau đêm ấy, cô không biết từ chối sự dịu dàng và kiên trì của anh ra sao.
"Cậu ấy nói nếu tôi gặp cô thì nhắn với cô rằng cậu ấy sẽ không đuổi theo cô nữa, chỉ cần cô gọi lại, cho cậu biết cô có ổn không là được.
Nếu trái tim cô đã đặt ở nơi khác thì dù có đưa được cô về bên cạnh cũng có ích gì?"
Cô há miệng toan nói điều gì, cuối cùng lại thôi.
Hoa Diệp không yên tâm để cô đi tàu điện ngầm, anh lái xe đưa cô về nhà.
Tư Đào chào cô rất ngoan: "Cháu chào cô ạ!" Cô khẽ thơm lên cặp má mềm mại của cậu bé.
Đêm Thượng Hải lộng lẫy hơn Thanh Đài, đèn điện như nước tỏa ánh sáng che khuất cả sao trên trời.
Lá cây ngọc lan dưới sân xào xạc trong gió.
Mùi thơm của hoa hồng được gió đưa tới, nồng nàn quá mức đến hơi gay mũi.
Chẳng hiểu sao hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi.
Thực ra Diệp Thiếu Ninh sai rồi bởi mặc dù người đang ở nơi khác nhưng trái tim cô vẫn mãi ở lại Thanh Đài.
Đây không phải giận dỗi bỏ nhà đi hay chỉ là một chuyến du lịch, mà là ra đi thực sự.
Thứ cô phải làm quen không phải sự đông đúc và phồn hoa của đất Thượng Hải, mà là những ngày tháng không còn liên quan đến anh.
Đồng Duyệt mang bằng cấp, giấy khen và rất nhiều giấy tờ khác đến trường mới, thỏa thuận sẽ dạy môn Vật lý cho khối lớp 10 và ký hợp đồng làm việc ba năm.
Lúc đặt bút ký tên, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi nhớp nháp, trơn đến rơi cả bút, cô phải dùng khăn tay lau vài lần.
Đến lúc nhìn lại cái tên mình đã ký trên hợp đồng, Đồng Duyệt chỉ thấy những con chữ xiêu vẹo, hoàn toàn không giống nét bút của mình.
Sách giáo khoa của Thượng Hải không hoàn toàn tương đồng với Thanh Đài, cô bèn lĩnh một bộ sách về xem trước.
Đồng Duyệt còn tới hiệu sách mua các tài liệu, sách bồi dưỡng liên quan, cô quen tự soạn bài cho học sinh.
Chập tối ngày chủ nhật Tô Mạch mới tới.
Anh tự lái xe đến.
Lúc tới nơi đã hơn chín giờ, anh đã thấm mệt.
Đồng Duyệt nấu cho anh một bát mì thịt bằm có rau vì Tô Mạch là người khó tính, không ăn fastfood, lại càng không ăn thức ăn giao tới nhà.
Tướng ăn từ tốn, chỉ ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Dưới ánh đèn dịu mắt, gương mặt và mái tóc cô ánh lên luồng sáng ấm áp.
Cô lúc này và người tên Tiểu Duyệt từng đẩy anh ra xa có vẻ không giống nhau, bây giờ cô đằm thắm và phụ nữ hơn khiến anh càng lưu luyến đến không cách nào rời mắt.
Đó là một con đường gập ghềnh, dù lòng tự tin có cao đến đâu thì cũng chẳng dám chắc sẽ có giây phút này ngày hôm nay.
Chờ đợi cuối cùng cũng thành một bình rượu ngon, uống vào thơm phức.
Căn nhà đối diện đang sơn nên dù đã có hai cánh cửa ngăn cách, mùi sơn vẫn rất nồng.
"Không được, mùi sơn độc hại không tốt cho trẻ nhỏ, em với anh ra khách sạn ở tạm." Anh chau mày bảo.
Nghe anh nói vậy, Đồng Duyệt không khỏi lo lắng, trên tivi cũng đưa tin đã có một vụ tương tự xảy ra rồi.
Cô cuống quýt lấy vài bộ đồ, rồi đi theo anh.
Họ thuê phòng ở khách sạn Giả Nhật là một chuỗi khách sạn có chi nhánh trên cả nước, không gian sạch sẽ, phòng ốc đầy đủ tiện nghi.
Lễ tân tưởng hai người là vợ chồng nên ban đầu đưa cho họ chìa khóa phòng đôi.
Đồng Duyệt bần thần đứng ở quầy, nhớ lại một lần mình và Diệp Thiếu Ninh ở chung phòng khách sạn, chính là lần ở Bắc Kinh, họ cũng ở phòng đôi với chiếc giường rất rộng.
Một người có bệnh lạ giường như cô mà chẳng hiểu sao vừa đặt mình lên chiếc giường đó lại có thể ngủ rất say.
Khách sạn phục vụ cả bữa ăn, mọi thứ đều rất thuận tiện.
Cô nhất mực đòi chia đôi mọi khoản tiêu pha, Tô Mạch bật cười, nhìn gương mặt nhỏ đang cau có