Thái Dương chạy rần rật, da đầu run lên, cảm giác kinh hoàng đáng sợ lập tức chiếm giữ khắp cơ thể.
"Anh ơi, anh ơi, anh không sao chứ?" Phục vụ viên cởi mũ, tháo mắt kính cho Diệp Thiếu Ninh, cao giọng hò hét.
Không ai đáp lời.
Một phục vụ viên khác rời khỏi vị trí bên cạnh Đồng Duyệt, chạy về phía đó.
Cô chôn chân tại chỗ, dù đã vận hết sức vẫn không thể nhích thêm bước nào về phía trước, cổ họng như bị nắm cơm chặn lại, hơi thở bị đè mạnh xuống, không sao lên trên được.
Phải nhờ người khác đẩy, cô mới hơi nhúc nhích được cơ thể.
Diệp Thiếu Ninh nhắm mắt, nét mặt hết sức bình thản.
Run run ngồi xuống, cô tháo găng tay, ngón tay run rẩy chìa trước mũi anh nhưng mới chìa ra được một nửa đã hoảng hốt thu về.
"Không thấy vết thương đâu cả? Sao lại chết thế được? Mau gọi cấp cứu!" Hai người phục vụ khe khẽ trao đổi với nhau.
Cô bình tĩnh ngăn lại: "Không cần đâu, anh ấy không sao, chắc chắn không sao!"
Đúng thế, chắc chắn không sao.
Đây chỉ là trung tâm giải trí chứ không phải khu vực trượt tuyết chuyên nghiệp, cũng chẳng dốc lắm, anh mặc đồ bảo hộ đầy đủ, kỹ thuật không kém, không thể gặp vấn đề gì được!
Anh có nói trượt tuyết xong sẽ đưa cô tới tham quan nhà thờ Sophia, buổi tối đi ăn no nê ở một nhà hàng phong cách Nga rồi dạo qua lễ hội băng đăng nên không thể nuốt lời được.
Cũng như khi anh nói muốn qua lại với cô, sau đó đã thật sự làm vậy, anh nói đời này nhất định phải ở bên ai đó thì kết hôn sớm hay muộn có gì khác biệt? Vì thế họ đã kết hôn, còn đến hưởng trăng mật ở mảnh đất khiến anh đau lòng.
Có lẽ anh chân thành nên chắc chắn không thể vô duyên vô cớ bỏ rơi không quan tâm đến cô được.
Nếu không, nếu không, cô sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho anh.
"Thiếu Ninh, Thiếu Ninh, được rồi đó, anh dậy đi! Không còn sớm sủa nữa, bọn mình còn phải gọi xe." Tay sắp siết lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, đau đến tận xương tủy.
"Anh còn thế này em sẽ giận đó!" Không kiểm soát được cơn run rẩy trong giọng nói, hốc mắt căng nóng.
Hàng lông mi dày không khỏi run lên một chập, rồi một chập nữa…
"Đồng Duyệt, cảm giác bay lượn thích thật, em có muốn thử một lần không?" Đôi mắt đen láy đẹp đẽ lấp lánh, cánh môi cong cong.
Cô lặng thinh nhìn anh chừng năm giây rồi bất ngời đứng phắt dậy, quay mặt bỏ đi.
"Đồng Duyệt…" Anh gọi cô từ phía sau.
Cô không ngoảnh lại, càng chạy nhanh hơn.
Cứ chạy rồi chạy, chẳng hiểu sao nước mắt lại tuôn trào một cách dữ dội, cô chỉ biết dùng tay quẹt ngang nhưng mãi không cạn.
Anh không ngã gãy chân cũng chẳng vỡ đầu, đáng lẽ cô phải vui mới đúng, sao lại khóc?
Những giọt nước mắt này khiến cô thấy xấu hổ và không khỏi hoảng hốt.
Đồng Duyệt không thích cảm giác này, như thể anh đã trở thành một người đặc biệt quan trọng, đặc biệt quan trọng trong cuộc đời mình, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến hơi thở, cướp mất nhịp đập trái tim, đe dọa sinh mạng cô.
Nếu không còn anh, cô thật sự không tin được những ngày tháng về sau sẽ sống thế nào?
Nhưng trước đây không như vậy.
Khi mới quen, cô có thể không liên lạc với anh suốt cả tuần trời mà chỉ thấy hơi buồn đôi chút, tất cả đều bình yên trôi qua.
Mặc dù khi đã nhận đăng ký kết hôn, lúc anh yêu cầu cô thay đổi vì mình, cô vẫn có thể bình thản bỏ đi khỏi tầm mắt anh, dù bên ngoài là gió tuyết mờ mịt, cảm giác đau đớn cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Rốt cuộc mọi chuyện là do đâu?
Như bị mãnh thú đuổi theo sau lưng, Đồng Duyệt chạy mà không kịp nhìn đường.
Cuối cùng Diệp Thiếu Ninh cũng bắt kịp ở cửa chính, anh níu lấy cánh tay cô thật chặt.
Như gặp phải một loại vi khuẩn nào đó, cô hất tay anh, "Đừng chạm vào em!"
"Sao thế?" Anh hoảng hốt khi thấy gương mặt nhạt nhòa nước mắt của cô.
Cô không nói gì, chỉ mải miết chạy tiếp.
Anh dè dặt đi theo, "Xin lỗi, đáng lẽ anh nên trả lời em sớm hơn.
Nhưng chơi vui quá nên anh quên mất."
Như không nghe thấy, thấy một chiếc xe bus du lịch đỗ bên ngoài, Đồng Duyệt chẳng thèm nhìn mà bước lên luôn.
"Đồng Duyệt, đây là xe của làng du lịch.
Bọn mình phải đi chiếc kia." Anh níu tay cô, chỉ sang hướng ngược lại.
"Em muốn đi đâu liên quan gì tới anh?" Cô cao giọng la lên.
Lần này cô không hất tay anh ra được.
"Em đang giận anh đó à?" Diệp Thiếu Ninh hỏi.
"Tại sao em lại giận anh.
Anh muốn sao thì cứ làm vậy, liên quan gì tới em?" Giọng điệu vừa lạnh nhạt lại cứng rắn, mắt cô đau đáu nhìn vào lớp tuyết đọng bên đường nhưng vẫn chẳng thèm liếc anh một lần.
Anh thở dài, "Haiz, nói thế là giận rồi.
Sao đây, đánh anh một trận có làm em nguôi giận không?"
Anh cầm tay cô đánh lên mặt mình, cô ghì lại không để anh làm vậy.
"Bỏ ra, em muốn về."
"Ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó.
Không được để cơn giận này kéo dài đến chỗ khác, kẻo sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng chúng ta.
Đừng xót anh, cứ đánh đi."
"Diệp Thiếu Ninh, anh ngây thơ quá đấy!" Cô vuốt tóc mới nhận ra ngón tay đã lạnh tê đến không còn cảm giác.
Cứ mải mê khóc chẳng nhớ đã làm mất găng tay ở chỗ nào.
Anh chau mày kéo cô lên xe.
Trên đó có máy sưởi nên ấm áp vô cùng.
Trong khi Diệp Thiếu Ninh bận rộn làm ấm tay cô thì Đồng Duyệt lại ngoảnh mặt ra cửa sổ.
Anh dùng lực vừa đủ, nhiệt độ lòng bàn tay nhanh chóng xuyên qua da thịt thấm vào máu cô, rồi chạy thẳng đến trái tim.
Ngón tay tê cứng hơi sưng đau, cô bất giác cắn chặt môi.
"Anh đúng là ngây thơ thật, sao lại hành động ngu ngốc thế nhỉ? Lẽ ra anh phải nghĩ đến tâm trạng em nhiều hơn.
Hôm nay anh làm em sợ à?" Anh hỏi cô trong tâm trạng tự trách bản thân vô cùng.
Cô không đáp, chỉ có dòng nước mắt khó lắm mới ngừng giờ lại ứa ra.
Họ đến nhà thờ Sophia đúng lúc hoàng hôn.
Màu đỏ ấm áp của ánh trời chiều tô lên mái vòm tròn của nhà thờ, lên đỉnh của những củ "hành tây" căng tròn, tiếng nhạc văng vẳng trong quảng trường lượn lờ trong không gian.
Khi dựa vào những bức tường trong nhà thờ, bạn sẽ có cảm giác như bản thân đang ở Moskva.
Cô khóc làm cánh môi khô khốc, anh bèn mua cho một cốc trà sữa nóng.
Đàn bồ câu lông xám đậu trên mái hiên bức tường bên cạnh nhà thờ.
Đúng lúc này tiếng chuông trong nhà thờ bất ngờ vang lên, đàn bồ câu vẫy cánh bay về phía hoàng hôn mênh mông.
Cô ngước lên, ngơ ngác nhìn theo.
Một cơn gió thổi qua cuốn lên một lớp tuyết mịn khiến chúng bay lượn trong không trung như bột phấn, dính vào vạt áo Đồng Duyệt.
Anh phủi sạch giúp cô.
"Thiếu Ninh," Cô nghe thấy giọng mình cất lên, khe khẽ như đang nói trong giấc mơ nhưng cũng hết sức rành rọt: "Anh bật điện thoại đi, em sẽ không thất thần nữa đâu."
Cuộc sống đều do bản thân mỗi người tự chọn.
Trong lòng có ai, người bầu bạn bên cạnh là ai, chỉ cần so sánh một cách kỹ lưỡng thì cán cân vẫn sẽ nghiêng.
Ngạn Kiệt quá xa làm cô với tới.
Còn anh lại gần trong gang tấc, tầm tay có thể với tới, ấm áp như vậy, tình yêu đến thật dễ dàng.
Hà tất phải chống đối?
Chẳng lẽ phải đến khi thật sự mất đi anh mới hối hận chăng?
Hoàng hôn lan ra bốn phía, dần trở nên đậm màu.
Cô giao trọng lượng cơ thể mình vào vòng tay anh.
Trong không khí như tồn tại một sức hút lặng lẽ, cô nhắm mắt đón lấy nụ hôn trìu mến vô ngần của anh.
Trên môi cô có mùi thơm của trà sữa, trong lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hơi xấu xa, làm cô khóc tức tưởi như vậy nhưng câu chuyện anh cố tình nhờ phục vụ viên sân trượt tuyết tham gia cùng vẫn rất hiệu quả.
Cuối cùng anh đã nhìn thấy trái tim cô.
"Lát nữa mới bật điện thoại.
Giờ mình đi ăn tối."
Nhà hàng mang phong cách