Ưu điểm của những câu lạc bộ sang trọng là luôn mang tới cho hội viên cảm giác thoải mái như ở nhà.
Nhân viên phục vụ cho Xa Hoan Hoan một ly nước ép đu đủ tươi, đây là món nước cô luôn gọi mọi khi tới đây.
Diệp Thiếu Ninh bình thường uống Blue Mountain nhưng hôm nay anh lại gọi cà phê đen.
Không biết do mặt trời đang lặn về phía Tây hay do làn gió mát lành thổi tới, tất cả mọi thứ làm anh hơi buồn ngủ.
Anh đành dùng cà phê cho tỉnh táo hơn.
Sếp mới nhậm chức bận rộn là điều dễ hiểu, nhưng cũng có một phần nguyên nhân khác, đó là anh không muốn để bản thân nhàn rỗi.
Nhàn rỗi sẽ có thời gian suy nghĩ lung tung, chuyện đơn giản cũng bị nghĩ thành phức tạp.
Anh chỉ muốn mọi thứ đơn giản.
Anh đã thay điện thoại mới, không còn liên lạc với các đồng nghiệp và khách hàng cũ nữa.
Anh muốn quen dần với môi trường mới, muốn tiến vào thế giới bất động sản lại từ đầu bằng thân phận mới này.
Dĩ nhiên vì những mối quan hệ trước kia, một vài khách hàng đánh giá con người anh rất cao, họ cũng coi trọng danh tiếng lừng lẫy của Hằng Vũ nên lại tìm cách liên lạc với anh.
Điện thoại của Xa Hoan Hoan gọi thẳng tới số máy cố định của văn phòng anh, thư ký chuyển máy, anh thoáng ngạc nhiên rồi lịch sự hỏi thăm.
Hôm qua thông tin bổ nhiệm tổng giám đốc mới của Thái Hoa được chính thức tung ra.
Cổ phần của Nhạc Tĩnh Phân ở công ty là 65%, bản thân Xa Hoan Hoan nắm giữ 10%, lại được đào tạo ở nước ngoài nên các thành viên hội đồng quản trí đều nhất trí để cô ta ngồi vào ghế tổng giám đốc.
Anh chỉ chúc mừng.
Xa Hoan Hoan hẹn gặp mặt, cô ta nói dự án Thế Kỷ Building có vài vấn đề về quyết toán, cô ta muốn hỏi ý kiến anh.
Anh liền khuyên cô ta làm việc với trợ lý La và bộ phận tài chính.
Xa Hoan Hoan thở dài: "Anh cố tình muốn em nổi điên phải không?"
Anh ngơ ngác.
"Anh vừa đi, trợ lý La liền xin thôi việc, anh ấy bị anh kéo đi phải không?"
"Không."
"Anh ấy bỏ hẳn một tháng lương, vội vàng bỏ chạy khỏi đây, thậm chí còn chưa bàn giao công việc gì cả, làm em tức điên.
Anh Diệp, công việc tổng giám đốc này áp lực quá, anh hướng dẫn em vài điều được không?"
"Giáo viên giỏi ở ngay trong nhà em đó."
"Hay là em phải cầm bản quyết toán đến văn phòng xin anh chỉ dạy?" Cô giận dữ, hỏi.
Anh thoáng lưỡng lự rồi nói một câu chỉ có công việc: "Vậy em hệ thống lại tất cả các vấn đề cần hỏi đi, anh sẽ hướng dẫn rõ ràng.
Hai chúng ta bây giờ nếu gặp riêng nhiều quá sẽ khiến lãnh đạo hai công ty hiểu lầm."
Cô thật tình không thể nghe tiếp được nữa.
Anh vừa rời khỏi Thái Hoa là như biến thành một con người khác hẳn, coi cô như ôn dịch vậy.
Thanh Đài không lớn nhưng cô đi tìm anh cũng chẳng dễ dàng, đến nhà họ Diệp vài lần vẫn không gặp được.
Thậm chí cả bà La Giai Anh cũng không biết số điện thoại mới của anh.
Hôm sinh nhật La Giai Anh, cô đến nhà anh rất sớm nên hai người đã gặp nhau.
Anh để quà ở nhà rồi nói phải đi gặp khách hàng, sa sầm mặt bỏ đi, chẳng kịp ăn uống gì.
Xét theo phép lịch sự, anh nên tặng Xa Hoan Hoan gì đó chúc mừng cô nhậm chức.
Diệp Thiếu Ninh nhờ trợ lý Phó chuẩn bị, trợ lý Phó bèn mua một đóa hoa tulip, màu trắng.
"Phụ nữ thích hoa nhất." Trợ lý Phó nói với giọng đầy kinh nghiệm.
Nhưng phụ nữ ở đây không xét tới cô giáo Đồng, cô ấy cầm hoa mà lấm lét đưa mắt nhìn ngó khắp nơi như thể vừa trộm đồ của người khác, không có chỗ giấu giếm vậy.
Diệp Thiếu Ninh đã uống hết nửa tách cà phê nhưng ly nước hoa quả trước mặt Xa Hoan Hoan vẫn không vơi một giọt.
Cô lẳng lặng ngồi đó, nhìn anh chằm chằm, có lẽ cô nhìn ra không gian sau lưng anh, ánh mắt hơi mất tập trung.
"Bản quyết toán đâu?" Anh đằng hắng rồi ngồi thẳng lưng.
Sau đó anh tự nhiên giơ cổ tay nhìn đồng hồ.
Xa Hoan Hoan ngơ ngác, cúi mặt hơi thấp: "Anh Diệp, em thật lòng không thể chấp nhận thái độ của anh bây giờ.
Ngoài công việc, chúng ta không còn chuyện gì để nói à? Trước đây anh không như vậy."
"Trước đây chúng ta là đồng nghiệp, bây giờ là đối thủ, thái độ sao giống nhau được?"
"Công việc là tất cả của anh à? Còn đời tư?" Cô ngước đôi mắt đầy tủi thân ấm ức lên.
Anh im lặng, nét mặt lạnh nhạt.
Cô chà tay vào đầu gối mấy cái rồi nhắm mắt lại, cô phải đánh cược bằng bất cứ giá nào.
Đây là cơ hội cuối cùng.
"Anh Diệp, em có bầu rồi."
Anh nhìn cô, hàng chân mày thoáng chau lại rồi gật đầu, "Ồ, chúc mừng!"
Cô đứng phắt dậy: "Anh chúc mừng em?"
Khách uống cà phê bàn bên cạnh giật mình vì âm lượng bất thường đó, ai cũng liếc về phía này.
Cô đỏ mặt, lại ngồi xuống.
"Nếu không anh phải nói gì?" Diệp Thiếu Ninh xòe tay.
"Anh là ma quỷ à? Hay là động vật máu lạnh? Chẳng lẽ chỉ có vợ anh là người, còn em thì không?" Xa Hoan Hoan kích động trợn trừng mắt, trong đó là lửa giận hừng hực.
"Việc này liên quan gì đến vợ anh?"
"Không liên quan đến chị ta, nhưng lẽ nào không liên quan đến anh? Đừng nói với em là hôm đó anh say rượu không còn nhớ được gì.
Sai rồi, hầu như rượu đêm đó của anh em đều uống thay, cùng lắm anh chỉ uống một chén nhỏ, anh là người cực kỳ tỉnh táo, anh còn bơi dưới nước một lúc nên chút men đó đã bay hết từ lâu."
Anh mím chặt môi, vẫn im lặng.
"Em nói không đúng sao? Có cần tìm nhân chứng tới đối chất không? Được thôi, tới khách sạn Hilton kiểm tra xem ai là nhân viên trực hôm đó, hỏi một câu là xong.
Em nằm trên ghế ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy trên người có áo choàng tắm của anh, anh quên hết rồi à?"
"Trên áo có viết tên anh không?"
"Anh… anh định chối hả?" Cô buồn rười rượi, nước mắt ầng ậc trong khóe mắt, "Em luôn kính trọng anh, yêu mến anh, nhưng không ngờ anh lại là con người như vậy.
Được, anh không nhận thì thôi, em sẽ sinh con ra rồi đi xét nghiệm ADN xem anh còn trốn thế nào?"
"Em mới có bầu chưa lâu, vẫn còn kịp phẫu thuật, sớm đến gặp bác sĩ thì hơn."
Cô hoảng hốt khép chân lại, "Anh muốn em phá thai?"
"Anh khuyên em nên làm vậy.
Nếu không em sẽ khổ lắm đó."
"Anh… là đồ vô lương tâm.
Nếu vợ anh có thai, anh cũng nói với chị ta như thế à? Con người không giống nhau, đúng là nhất bên trọng nhất bên khinh."
"Hoan Hoan, em đừng hỏi thêm nữa, đây là cách tốt nhất đó."
"Không, không, không!" Cô lắc đầu quầy quậy, "Anh muốn trốn tránh trách nhiệm của mình.
Em sẽ không nghe lời anh, không bao giờ!!!"
Anh thở dài, "Anh chẳng việc gì phải trốn tránh."
"Haha, anh mạnh miệng gớm, cứ như việc này chẳng liên quan tới anh vậy, chẳng lẽ chỉ do một mình em thôi à?"
Vẻ thương hại lộ rõ trong mắt anh.
Cô hít vào một luồng khí lạnh, tự nhiên nhớ ra đêm đó đèn tắt, khi cô đi về anh hình như có một cơn gió, làm sập cánh cửa đang hé mở lại.
Sao trong bể bơi lại có gió?
Người anh nồng nặc mùi rượu?
Cô gần như ngất đi, mặt trắng bệch, "Người đó… không phải anh