"Tôi nghĩ tôi có quyền từ chối gặp, tôi đang bận lắm." Đồng Duyệt hít một hơi, nhìn gương mặt mừng rỡ của Xa Hoan Hoan.
"Việc này có liên quan đến chị, chị phải đi." Xa Hoan Hoan nhìn chằm chằm phía trước không rời mắt.
Suy cho cùng có người tập cùng nên khả năng lái xe của cô ta khá ổn.
Đồng Duyệt cười nhạt, "Tôi lại không biết có chuyện gì liên quan đến mình, phải nhờ cô đến tận nơi thông báo."
"Ai thông báo có gì khác? Miễn là đừng để người ngoài kháo này kháo nọ, truyền hết tai mọi người rồi cuối cùng vẫn phải tôi nói với chị."
"Cô thật biết đồng cảm nhỉ."
Xa Hoan Hoan quay sang nhìn bên cạnh, liếc Đồng Duyệt một cái đầy kiêu căng, "Lát nữa chị sẽ không nghĩ như vậy đâu."
Tô Mạch gọi điện hỏi Đồng Duyệt đã bắt đầu đi chưa.
"Bây giờ đang kẹt xe, có lẽ tối tôi mới đi được."
"Không sao, không kịp chúng ta có thể đi chuyến sau."
"Vâng."
"Ai thế? Chị nói chuyện dịu dàng quá.
Người chị ôm say đắm ở ga Thượng Hải phải không?" Hai người gần nhau, giọng Tô Mạch lại rõ mồn một nên Xa Hoan Hoan nghe thấy từng tiếng anh nói.
Đồng Duyệt lặng im, cô tự nhắc bản thân đừng giận, cũng chẳng phải làm gì cả, cô phải nghĩ cho con gái trong bụng.
"Theo nguyên tắc quốc tế, im lặng nghĩa là đồng ý đó." Xa Hoan Hoan mỉm cười, huýt sáo.
"Cô Xa này, tôi vẫn rất tò mò, không biết tôi là gì mà lại khiến cô cảm thấy thân quen đến thế? Chắc là cô ở nước ngoài lâu quá nên không hiểu phép tắc của người Trung Quốc.
Không sao, nếu cô đến Thực Trung, tôi sẽ nhờ giáo viên dạy môn giáo dục công dân kèm cặp riêng cho cô."
"Ông trời đã sắp đặt rồi, đầu tiên là sợi tơ tình cảm quấn lấy những vị phụ huynh, bây giờ chúng ta lại có cùng một người đàn ông."
"Ồ, luật hôn nhân mới cho phép đa thê rồi à? Cô đừng nói là Diệp Thiếu Ninh có tội trùng hôn nhé."
"Đừng nghĩ theo chiều hướng tồi tệ đó.
Một lát nữa chị sẽ hiểu thôi." Xa Hoan Hoan xoay vô lăng để xe tiến vào một câu lạc bộ sang trọng.
Cô thấy ngay một dải xe sang, trong đó có một chiếc Mercedes mà Đồng Duyệt rất rất quen.
Đã đến đây rồi, bỏ đi thật chẳng ra sao.
Mà thực ra biết muộn không bằng biết sớm.
Tiến lên cũng một chém, lùi lại cũng một chém.
Chết sớm đầu thai sớm.
Chết? Đừng nghĩ đến từ này, Đồng Duyệt mím chặt môi.
Nhân viên trong bộ đồng phục thẳng thớm đưa hai người vào một căn phòng, căn phòng này có một bức vách bằng kính rất rộng, ngăn cách với ban công.
Sân phơi rộng rãi kéo dài về phía trước, trên đó có cắm một cây dù che nắng màu trắng, dưới cây dù kê chiếc bàn, vài người đang ngồi uống nước ở đó.
Một mình Diệp Thiếu Ninh chiếm gọn một bàn, anh chống cằm xem người ta đánh tennis dưới sân, dưới đó là một đôi trai gái, tiếng cười như chuông của người con gái thỉnh thoảng vọng lên.
Anh gác hai chân lên nhau, phong thái ung dung, trên chiếc ghế đối diện là một bó tulip trắng đắt tiền.
Thì ra là một buổi hẹn hò!
"Tôi đã hẹn anh Diệp tới đây vì có một tin vui muốn báo cho anh ấy.
Anh ấy không biết tôi cũng hẹn chị." Xa Hoan Hoan nói.
"Hình như cô không hẹn tôi." Chỉ thiếu khẩu súng thôi, các tình tiết còn lại chẳng khác nào vụ bắt cóc.
Xa Hoan Hoan vờ như không nghe thấy lời chế nhạo của cô, vẫn vui vẻ cười: "Chị muốn ăn gì?"
Cô lắc đầu.
"Được rồi," Xa Hoan Hoan ngồi xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, "Tôi thật lòng không muốn làm chị buồn nhưng sự việc đi đến nước này, tôi chỉ có thể ích kỷ cho chính mình thôi."
Đồng Duyệt nhướng mày, "Cô khỏi cần rào trước đón sau làm gì!"
Xa Hoan Hoan lấy cuốn sổ y bạ trong túi xách, rút ra một tờ kết quả xét nghiệm, "Sáng nay tôi mới đi khám, tôi có thai rồi."
Đây không phải hòn đá làm mặt hồ gợn sóng.
Có lẽ Xa Hoan Hoan không khỏi thất vọng vì Đồng Duyệt thậm chí còn không chớp mắt.
"Vậy nên bây giờ chị phải đi thôi.
Anh Diệp là người giữ lời, anh ấy sẽ không làm khổ một người vô tội.
Nhưng đứa bé phải lớn lên trong gia đình hạnh phúc trọn vẹn, chị xem hồi đó bố tôi cũng vì tôi mà quay lại với mẹ, mặc dù tôi cũng tin ông thật lòng có tình cảm với mẹ chị.
Anh Diệp nghĩ đến chị, chắc hẳn