Tọa lạc ở hướng Tây với mặt cắt hình chữ thập, là một tòa kiến trúc theo phong cách Gothic thời Trung cổ của Pháp với bức tường màu đỏ, cột đá trắng, mái ngói kiểu đá phiến màu than chì, đứng song song hướng Nam Bắc, cao vời vợi giữa bầu trời.
Bảy giờ sáng chủ nhật, nơi này sẽ có cha xứ đến làm lễ.
Bên trong giáo đường các tín đồ đã tập trung trong phòng.
Bên ngoài những cặp vợ chồng sắp cưới mặc đồ cưới đứng thành từng cặp, thợ chụp ảnh chỉ đạo tạo dáng, đèn flash máy ảnh lóe sáng không ngừng nghỉ.
Đây là nhà thơ đạo Thiên Chúa của Từ Gia Hối, một trong những thắng cảnh nổi tiếng của Thượng Hải, là nơi các cặp vợ chồng sắp cưới chắc chắn sẽ tới chụp ảnh cưới, cũng là nơi đến để dốc hết ưu phiền, mong đợi được cứu rỗi.
Bầu trời vừa sáng, Tô Mạch đã đưa Đồng Duyệt tới đây.
Tối qua Đồng Duyệt nấu một bàn ăn thịnh soạn ở nhà trọ, cô để cả tấm ảnh chụp cùng Tiền Yến rồi nhờ Hoa Diệp gửi cho Lãnh Hàn đưa vào trại giam.
Sợ trước ngày thi hành án tâm trạng của phạm nhân không tốt nên trước đó phạm nhân không được phép gặp người nhà.
Nếu cô muốn gặp thì cũng có cách.
Nhưng cô lại nói không có yêu cầu gì cả.
Cô đi mua sắm, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, mua toàn bộ đồ mới, tất cả đều là hàng hiệu, size quần áo của Ngạn Kiệt, màu sắc mà Ngạn Kiệt yêu thích.
Thấy cô dán mắt vào tủ kính, chọn đi chọn lại một chiếc cà vạt, Tô Mạch chỉ biết thở dài.
"Đã nhiều năm không được gặp bố, anh ấy không thể bê bối quá được, nếu không bố anh ấy sẽ buồn lắm." Cô nói với sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu không mảy may cảm xúc.
Anh nghe mà nhói lòng, không khỏi ngưỡng mộ Ngạn Kiệt.
Một người đàn ông có được tình yêu một lòng một dạ của Đồng Duyệt, còn cần gì khác?
"Chúng ta vào trong thôi!"
Hôm nay là ngày thi hành án của tất cả các phạm nhân tội buôn bán ma túy, Chu Trần cũng là một người trong số đó nên tòa án hết sức thận trọng, buổi tuyên án được tổ chức bí mật.
Chỉ có lúc các phạm nhân đi vào phiên tòa mới cho phép các phóng viên chụp nửa mặt.
Tất cả đều để đầu trọc, không nhận ra được người nào.
Đồng Duyệt không nhìn Ngạn Kiệt lần cuối.
Đồng Duyệt gật đầu, theo mọi người đi vào nhà thờ.
Ánh đèn màu vàng nhạt rất ấm cúng, không khí rất trang trọng.
Đồng Duyệt thoáng khựng lại rồi mới từ từ bước tới, ngồi xuống một hàng ghế trống.
Cô bắt chước dáng vẻ của các tín đồ, mười ngón tay giao nhau đặt trước ngực, nhắm mắt lại.
"Con chào Thượng Đế." Cô mặc niệm trong lòng, "Con không phải tín đồ, cũng chưa bao giờ đặt chân vào nhà thờ.
Bây giờ lại đến quấy rầy Người, con xin lỗi.
Con không biết nên nói gì bây giờ, nhưng nếu không nói ra thì trong lòng bức bối lắm.
Thượng Đế, chắc hẳn Người là Đấng vạn năng, Người thấy được hết mọi điều trong cuộc sống đúng không ạ? Nơi Người ở là Thiên Đường.
Trong phim "Ghost" có nói sau khi chết người tốt sẽ được lên Thiên Đường, cầu thang lên Thiên Đường sáng lấp lánh, chói lòa rực rỡ.
Còn kẻ xấu phải xuống địa ngục, bị hai ác quỷ áp tải, không có cơ hội sửa sai.
Ngạn Kiệt có phải người xấu không ạ? Theo lời của quan tòa và trong mắt người khác, hình như anh ấy đúng là người xấu."
"Con cũng có hơi giận anh ấy, anh ấy luôn làm con buồn.
Con muốn ở lại Thượng Hải nhưng anh ấy không đồng ý.
Con thích anh ấy nhưng không được anh ấy đáp lại.
Anh ấy luôn khiến con phải khóc.
Cuối cùng anh ấy lại rời xa con như thế này, vẫn khiến con phải khóc.
Nhưng trong lòng, con vẫn muốn anh ấy là người tốt.
Thiên Đường chắc chắn là nơi tử tế, Người cũng rất hiền từ.
Cha anh ấy cứu người, chắc chắn đang ở trên Thiên Đường.
Người có thể rộng lượng một lần, cho anh ấy đoàn tụ với cha mình được không ạ? Sau đó Người hãy bảo anh ấy phải mở to mắt, đừng qua lại với đám bạn xấu, phải biết quý trọng người bên cạnh, kể cả chỉ xa nhau một giây cũng phải nói cho cô ấy biết.
À, xin Người hãy nói với anh ấy đừng bận tâm về con, con sẽ sống thật tốt."
"Thượng Đế, con nói nhiều quá, mong Người đừng trách con ạ.
Con thật lòng xin lỗi vì chưa cầu nguyện bao giờ…"
Lúc rời khỏi nhà thờ cùng Tô Mạch, cô thấy mặt mình lành lạnh, chạm tay vào thì toàn là nước.
Tô Mạch ôm ngang thắt lưng cô.
Cô không đẩy bàn tay đó ra, nếu không có nó, cô không thể đi tiếp.
Khoảng hai giờ chiều, Lãnh Hàn gọi điện tới.
Hoa Diệp lái xe chở họ đến ngoại thành Thượng Hải, nơi đó khá hoang vắng.
Ngạn Kiệt ngủ trong một chiếc túi màu trắng, hết sức lặng lẽ.
Xe chở linh cữu chờ trên con đường mòn đằng sau rặng cây.
Trên xe, cô nắm chặt tay Ngạn Kiệt, tay anh lạnh ngắt, có ủ thế nào cũng không ấm lên được.
Đến nhà tang lễ, nhân viên tắm rửa sạch sẽ cho anh, thay cho anh bộ đồ cô vừa mua.
Ngạn Kiệt rất đẹp trai, anh đẹp theo kiểu lạnh lùng, nếu không đã chẳng thể khiến Kiều Khả Hân say như điếu đổ.
Tách!
Cô chụp một bức ảnh cùng Ngạn Kiệt.
Tô Mạch kéo cô ra ngoài.
Không lâu sau, Ngạn Kiệt được đưa ra trong một túi vải đỏ.
Một bà