"Anh ấy thì có thể gặp chuyện gì được chứ?" Đến lúc này cô vẫn hỏi một câu vô cùng lãnh đạm.
Tô Mạch là kiểu người luôn biết bảo vệ hình tượng tốt đẹp của bản thân, anh ta sẽ không để ai có cơ hội phá hỏng nó.
"Trên danh nghĩa Tô phu nhân có một khu chợ máy tính kiểu mới, chắc hẳn cô đã nghe nói tới nó rồi, tọa lạc ở khu vực tốt nhất ở khu phố kỹ thuật.
Hiện giờ nước mình rất coi trọng việc xây dựng bộ máy chính trị trong sạch và tác phong của người Đảng viên.
Đặc biệt là vợ/chồng con cái của cán bộ lãnh đạo các tổ chức chính quyền, chính giới đều không được tham gia kinh doanh.
Khu chợ máy tính kia đã ra đời từ năm năm trước, quy mô của nó hiện giờ đã lên tới con số chục triệu nhân dân tệ, mức sinh lời hàng ngày vào khoản chục nghìn nhân dân tệ với khoảng hơn sáu mươi nhân viên.
Việc này bị Ủy ban kỷ luật phát hiện nên cục trưởng Tô bị xử phạt trước Đảng, có khả năng bị giáng chức hoặc điều động đi nơi khác."
Năm năm? Năm năm trước Tô Mạch còn là giảng viên đại học nên có một khu chợ như vậy cũng chẳng sao.
Nhưng sau đó anh ta bước vào con đường chính trị, vậy lỗi này do anh ta sơ suất hay anh ta chủ quan nghĩ không ai điều tra ra?
Thấy cô im lặng, Mạnh Ngu vội chuyển đề tài: "Tôi nghe người ở phòng thi tuyển đại học nói thủ khoa của tỉnh trong kỳ thi năm nay là học sinh Thanh Đài, không biết có phải học sinh trường Thực Trung chúng ta không nhỉ?"
"Sao Ủy ban kỷ luật tự nhiên lại điều tra?" Đồng Duyệt hỏi.
Triệu Thanh gãi mũi: "Dĩ nhiên là có người tố cáo rồi, chuyện như vậy ai mà biết được chứ, vả lại Tô phu nhân cũng đã qua đời rồi.
Cục trưởng Tô bị đâm sau lưng.
Haiz, quan trường là thế đấy, lục đục cạnh tranh, ra tay âm thầm nhiều hơn công khai."
Cô không hiểu nguyên tắc của quan trường, cô chỉ biết lần này Tô Mạch đã bị thương nặng, mặc dù anh ta cũng đang có ý định xin từ chức.
Nhưng từ chức và bị cách chức là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
"Tôi thấy hơi mệt, về nghỉ trước đã." Trong mắt các đồng nghiệp, cô cũng được xem là người của phe Tô Mạch.
Người chống lưng cho cô đã ngã ngựa, có lẽ có người vui, có người khoanh tay xem kịch, có người lại thương hại, lúc này cô không tiện nói gì.
"Cô giáo Đồng, giáo viên chúng ta nói chuyện với nhau bằng thành tích giảng dạy, những điều kia chẳng liên quan gì cả." Triệu Thanh gọi cô lại, mắt anh ta nháy lia lịa.
Cô mỉm cười, thoáng vui trong lòng.
Về đến phòng ký túc, việc đầu tiên của cô là rửa ráy cho vơi bụi đường.
Trong phòng không có điều hòa mà chỉ có duy nhất chiếc quạt trần đang ì ạch chạy, ngọn gió đó thổi xuống chỉ khiến người ta thêm nóng nực mà thôi.
Sau vài phút phân vân, cô vẫn quyết định gọi điện cho Tô Mạch.
Vừa kết nối đã có người bắt máy ngay, như thể người đó đang đặc biệt chờ cuộc gọi của cô vậy.
"Tắm rửa chưa?" Giọng nói cất lên xen lẫn tiếng cười, nghe không có gì khác lạ.
"À, tôi xong xuôi rồi.
Anh đang làm gì đó?" Cô cẩn trọng ngập ngừng hỏi han.
"Tôi đang ăn cơm với luật sư Hoa.
Thấy em gọi, tôi đã ra ban công vừa ngắm đèn điện, ngắm biển lại được hóng gió.
Tiểu Duyệt, mấy ngày dài quá, tôi lúc nào cũng muốn gặp em, nghe giọng nói của em."
Cô đỏ mặt, cúi xuống nhìn lên bàn tay.
"Thực ra cũng chẳng có gì, dù sao cũng phải đi khỏi Thanh Đài."
"Cũng hơi tiếc tiếc.
Tôi định mời luật sư Hoa tới đây ước lượng giá trị của khu chợ máy tính để chuẩn bị bán cho người khác, ai dè lại bị người xấu bụng hốt mất.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cùng lắm sau này bị các học sinh nói cục trưởng Tô là người tham lam."
"Quân tử tham lam là chuyện bình thường, đâu có cướp giật của ai." Cô nói khẽ.
Anh ta hào hứng cười phá lên, "Đúng rồi, nên không cần để tâm.
Tôi tới đón em đi ăn nhé?"
"Không cần đâu, tôi muốn đi ngủ.
Mai là một ngày trọng đại, không biết lũ trẻ thi cử thế nào."
"Tôi rất tin em.
Vài ngày tới tôi bận bàn giao công việc, có lẽ sẽ thấy rất buồn, ngày nào em cũng phải gọi điện an ủi tôi đấy, biết chưa?"
Giọng điệu này đâu cần ai tới an ủi? Cô lòng vòng vài câu rồi cúp máy.
Cửa sổ hướng ra biển kêu kẽo kẹt, cô ngoái sang đó thì thấy một tia chớp xẹt trên bầu trời, sau đó mây đen kéo đến mặt biển, mưa to ào ào trút xuống.
Cô vội đứng lên đóng cửa, không biết bất cẩn thế nào bị kẹp tay.
Tay đau