Chương 1026
Hoắc Tư Duệ nghe vậy thì nổi giận đùng đùng đáp: “Thôi Cảnh Ba, ông cũng quá phách lối rồi đó, ông đang uy hiếp tôi sao?”
“Đe doạ cô thì đã sao”, Thôi Cảnh Ba cười đầy thách thức.
Lục Hi lúc này ở bên cạnh sớm đã không nhìn nổi nữa mà nói: “Thôi Cảnh Ba, là ai đã cho ông can đảm dám nói ra những lời này?”
Thôi Cảnh Ba nghe vậy phá lên cười: “Nói hay lắm, để tôi giới thiệu một người cho các cô làm quen”.
Nói đoạn, Thôi Cảnh Ba chỉ vào Thiên Diệu Hùng bên cạnh và nói: “Vị Thiên Diệu Hùng này là cao thủ trẻ tuổi của gia tộc Thiên Diệu, mọi người hãy làm quen với nhau đi”.
Trên gương mặt Thôi Cảnh Ba lúc này phủ đầy nét kiêu căng, không phải ai cũng có cơ hội quen biết với người của gia tộc Thiên Diệu.
Gia tộc Thiên Diệu có địa vị cao quý khó ai có thể sánh bằng tại Viêm Hạ, Thiên Diệu Chân trấn thủ Thượng Kinh, trông xuống hai bờ Đại Giang, là người đầu tiên đè ép chúng tông sư không thể ngóc đầu lên được trong giới võ đạo Viêm Hạ, người của gia tộc Thiên Diệu tùy tiện phái ra một người đều là những nhân vật cực kỳ nặng ký, ai cũng phải kiêng dè vài phần, trước khi manh động đều phải suy tính có thể chọc tới Thiên Diệu Chân hay không, nếu không vậy ngoan ngoãn khuất phục đi.
Nghe được lời này sắc mặt của Hoắc Tư Duệ thoắt cái thay đổi, tuy không phải người trong giới võ đạo, nhưng cô cũng biết được sức ảnh hưởng của gia tộc Thiên Diệu- một gia tộc quyền thế hàng thật giá thật với sức mạnh kinh người, cô thực sự không mạo phạm tới nổi, sợ rằng đến cả Lục Hi cũng phải suy nghĩ vài phần.
Nghĩ đến việc này có thể đẩy Lục Hi vào thế đối đầu với gia tộc Thiên Diệu khiến Hoắc Tư Duệ có chút do dự.
Thôi Cảnh Ba bắt trọn được sắc mặt của Hoắc Tư Duệ liền cười hả hê: “Chủ tịch Hoắc, bây giờ
Hoắc Tư Duệ nghe vậy bất giác quay đầu nhìn Lục Hi.
Cô không muốn Lục Hi phải dính tới rắc rối lớn như vậy, gia tộc Thiên Diệu không phải chuyện đùa.
Mà lúc này, biểu cảm của Lục Hi không chút dao động, chỉ ung dung đáp: “Cho dù là gia tộc Thiên Diệu cũng không thể một tay che trời, A Đóa chắc chắn sẽ không rút khỏi cuộc thi, các người còn thủ đoạn nào cứ lôi ra dùng hết đi”.
Khuôn mặt Thôi Cảnh Ba thoáng chốc sa sầm: “Cậu được tính là cái thá gì, nơi này cũng có chỗ cho cậu nói chuyện à?”
Theo góc nhìn của Thôi Cảnh Ba, Lục Hi chỉ là một tên bám váy được Hoắc Tư Duệ bao nuôi, nào có tư cách lên tiếng, hơn nữa kẻ này còn điên cuồng ngang ngược như vậy, ngay cả gia tộc Thiên Diệu cũng không coi ra gì.
Thiên Diệu Hùng, kẻ vẫn luôn duy trì gương mặt lạnh tanh khi nghe được câu này bỗng nhướng mi, bắ n ra tia sáng cay nghiệt.
“Lời của anh Lục cũng chính là ý của Hoắc Tư Duệ tôi, ông có gì không phục sao?”
Mà Hoắc Tư Duệ thấy Lục Hi đã nói như vậy cũng không băn khoăn nữa mà lập tức vực dậy tinh thần.
Thôi Cảnh Ba nghe vậy tức giận tới xì khói.
Ở nơi như Thượng Kinh này, ông ta chiếm giữ ‘thiên thời địa lợi nhân hòa’, một con nhóc cũng dám thách thức bản thân, đúng là khiến người ta giận tím ruột nổ phổi mà.
Ông ta trong cơn thịnh nộ ngút trời đập bàn quát: “Hoắc Tư Duệ, đây là các người tự chuốc lấy, đừng trách tôi độc ác”.
“Thế nào, cuống quá làm liều rồi sao?”, Lục Hi lúc này chậm rãi nói.