Chương 382
Bỗng nhiên có một bóng người phá nước mà ra, nhảy lên cao mấy chục trượng.
Chỉ thấy người này nhảy lên cao rồi dừng lại giữa không trung, trong tay ngưng tụ ra một thanh kiếm lửa chém về phía trước.
Một kiếm khí hình lửa phun trào mà ra, giống như một rạng màu nhảy múa, trong nháy mắt chém đứt một góc của đỉnh núi đối diện.
Đám Vương Trạch Nham kinh ngạc, thiếu chút nữa thì rớt tròng mắt. Bóng dáng này đương nhiên là Lục Hi, chẳng qua là những gì anh triển khai ra còn thần kỳ uy mãnh hơn cả lần trước, quả thực là đáng kinh ngạc.
Mà lúc này, Lục Hi mới chậm rãi bay xuống. Anh của lúc này có thêm chút khí tức thong dong, vân đạm phong khinh, thay đổi hoàn toàn.
Suốt một tháng ở dưới đáy đầm, được cỏ Ngộ Tâm hun đúc, thông minh sáng láng, khiến cho anh lại có thêm nhận thức mới về những kiến thức của mình.
Lúc này anh mới biết được lực tinh thần của mình hóa ra chính là thần thức như của tu chân giới. Hơn nữa, lực tinh thần là căn cơ của hết thảy loại sức lực, mọi loại sức lực đều cần đến lực tinh thần, cũng chính là thần thức thúc giục.
Lực Cự Long trong cơ thể anh cùng pháp lực được cỏ Ngộ Tâm hun đúc, khiến anh hiểu ra bản chất của sức lực là gì, mà bản chất của mọi loại sức mạnh đều như nhau cả.
Một kiếm vừa rồi chính là một chiêu pháp mà anh sáng tạo ra sau khi kết hợp Rồng Lửa với pháp lực. Lục Hi đặt tên là “Viêm Long trảm”.
Ngoài ra, anh còn có một nhận thức hoàn toàn mới về sức mạnh trong cơ thể mình. Nếu như có thể kết hợp toàn bộ để sử dụng thì còn có thể phát huy ra uy lực lớn hơn nữa.
Chỉ là vẫn phải chờ bản thân anh tiến thêm một bước nghiền ngẫm và thực nghiệm, không phải một sớm một chiều là xong được.
Đặc biệt, anh cũng phát hiện ra một chuyện quan trọng, anh vốn đang tu luyện Long Đằng Quyết, pháp lực sinh ra chỉ có thể sử dụng cho pháp
Pháp thuật Long Ngữ có uy lực mạnh mẽ, thần kỳ khó lường, đúng là một thủ đoạn mạnh mẽ.
Nhưng dù gì thì Lục Hi cũng là nhân loại, nếu dùng thì cực kỳ khó, hơn nữa tiếng Rồng nào có dễ học. Cho tới giờ, Lục Hi cũng mới nắm giữ được một chút mà thôi, chỉ có thể sử dụng vài loại pháp thuật Long Ngữ.
Nhưng trong đầu anh vẫn còn vô số pháp thuật của loài người. Nếu có thể dùng pháp lực do Long Đằng Quyết tu luyện được để thi triển pháp thuật của loài người thì sẽ càng thích hợp.
Mà nhờ có cỏ Ngộ Tâm, Lục Hi đã cảm thấy bản thân chạm được đến cánh cửa thay đổi, chỉ cần bước qua được cánh cửa này là có thể học tập muôn vàn loại pháp thuật của loài người. Đến lúc đó, năng lực của anh sẽ mạnh một cách khác biệt.
Hơn nữa, khi ấy, nếu đối mặt với kẻ áo đen thi triển ra thủ đoạn tẩu thoát hóa thành vệt nước lần trước thì anh cũng sẽ không bó tay đứng nhìn mà còn có thể đối phó được.
Có điều những chuyện này vẫn cần anh bỏ thời gian nghiên cứu, mà cũng không vội được.
Lúc này, Lục Hi một thân nhẹ nhàng, nhưng anh vừa quay đầu lại thì thấy Vương Trạch Nham cùng mọi người đang quỳ dưới mặt đất, tức khắc ngạc nhiên nói: “Sao mấy người vẫn còn ở đây vậy?”
Vương Trạch Nham cùng mọi người vừa nghe vậy thì thiếu chút nữa phun máu.
Chính bản thân mình nơm nớp lo sợ, không dám rời đi, ấy thế mà người ta còn không đem bọn họ để ở trong lòng. Sớm biết như vậy thì lúc ấy rời đi cho xong, đỡ phải chịu khổ thế này.
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, chứ ngoài miệng tuyệt đối không dám nói thế.