Chương 381
Lúc này, Triệu Binh lại nói: “Tông sư ở trong nước chơi ba tháng cũng chả làm sao đâu. Với tu vi của đại sư thì nghỉ một năm cũng được ấy chứ. Mọi người đừng đoán mò”.
“Vậy phải làm sao đây, đại sư mà ở trong đó một năm thì chúng ta liền phải chờ một năm ở đây à?”, Vương Trạch Nham nhíu mày nói.
Triệu Binh thở dài: “Vậy cũng phải chịu chứ sao, ai bảo chúng ta đắc tội một tông sư chứ”.
“Chờ thì chờ được, nhưng tôi đói bụng quá, làm sao giờ?”, Vương Trạch Nham than thở.
Nếu đã không dám rời đi thì đám Vương Trạch Nham cũng đã hạ quyết tâm phải chờ Lục Hi ra rồi cầu xin anh tha thứ mới thôi.
Nếu không cứ sống mãi trong ám ảnh về một vị tông sư thì ăn cũng không vô mà ngủ cũng không ngon, có khi bản thân còn hóa điên ấy chứ.
Nhưng bọn họ đói, cần phải ăn, nếu không chưa chờ được đại sư ra thì họ đã đói chết rồi.
Triệu Binh nghe vậy liền nói: “Đơn giản, để tôi làm đồ ăn cho mọi người, yên tâm”.
“Anh mau đi đi, tôi chết đói đến nơi rồi”, Vương Trạch Nham xua tay.
Triệu Binh gật đầu, nhanh chóng chạy vào trong ngọn núi.
Không lâu sau, Triệu Binh đã vác hai con nai về.
Năng lực sinh tồn bên ngoài này là cơ bản, không làm khó được người lính đặc chủng kiêm võ giả nội gia như anh ta.
Thấy Triệu Binh đem nai về, đám Vương Trạch Nham vui mừng khôn xiết, lập tức ba chân bốn cẳng ra hỗ trợ nhặt củi nhóm lửa.
Một lúc sau, Triệu Binh đã làm thịt hai con nai sạch sẽ, cho lên nướng.
Sau đó, Triệu Binh lại đến nơi phế tích nhặt
Mọi người mừng rỡ, có muối cũng đã đủ để ngon hơn bất kỳ loại gia vị nào rồi.
Triệu Binh rắc muối lên thịt nai, chậm rãi quay nướng.
Chờ nửa tiếng, mùi thịt lan tỏa khắp nơi. Đám Vương Trạch Nham đã sớm không nhịn được, xé một miếng ăn nhồm nhoàm, mặc kệ phỏng tay.
Mà Triệu Binh lại đưa nhóm nam nữ kia lại đây, chia thịt cho họ ăn.
Mọi người đã nhịn đói từ lâu, ăn ngấu nghiến một trận cũng hết sạch hai con nai.
Sau khi no nê, Vương Trạch Nham nằm thẳng cẳng dưới đất, lẩm bẩm: “Đại sư, anh mau xuất hiện chưa, sống hay chết anh phán quyết luôn cho chúng tôi với”.
Cứ như vậy, thời gian dần qua đi, chớp mắt đã là một tháng.
Đám Vương Trạch Nham đều râu ria xồm xoàm cả, vẻ mặt tiều tụy, mà Lạc Lạc cùng Dao Dao cũng đầu tóc bẩn thỉu, không còn vẻ xinh đẹp như xưa.
Hôm đó, mọi người nhìn sang bờ đầm, chỉ thấy Vương Trạch Nham nói với hồ nước.
“Đại sư, chúng tôi sắp nghẻo rồi, anh lên đây đi, đầm nước này có gì hay ho cơ chứ”.
Vương Trạch Nham nói xong thì lắc đầu, hắn ta đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này hắn ta cũng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng.
Nhưng ngay lúc này, mặt đầm bỗng nhiên dao động không ngừng.
Vương Trạch Nham cùng mọi người sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm mặt nước.