Chương 425
Nhưng bây giờ thấy hắn ta không tiếc vốn liếng mời được một vị tiên thiên đỉnh phong của nhà họ Vương, bọn họ cũng bình tĩnh trở lại, im lặng chờ kịch hay mở màn.
Tiên thiên đỉnh phong là tồn tại vô địch dưới tông sư, mà thế giới này có thể có bao nhiêu cường giả tông sư. Bọn họ không tin dù Triệu Hổ có mạnh hơn thì hắn ta cũng có thể là tông sư sao.
Thời gian dần trôi qua, không bao lâu, ngoài cửa có hai bóng dáng chầm chậm đi tới, mọi người không khỏi chăm chú ngắm nhìn.
Nghe A Đoá nói tới để xin việc, trong lòng Viên Thành đã mừng đến nở hoa rồi.
Hắn đáp: “Ừm, đúng là chỗ chúng tôi đang tuyển hướng dẫn mua hàng. Cô gái, em tên là gì, trình độ học vấn ra sao?”
“Tôi tên A Đoá, trình độ học vấn thì chỉ tốt nghiệp cấp hai!”, A Đoá vô cùng ngượng ngùng nói.
Viên Thành hơi chau mày: “Trình độ học vấn như này hơi thấp”.
Hắn cố tình làm bộ dạng khó xử.
Nghe vậy, A Đoá vội nói: “Ông chủ, tôi có thể chịu khổ, việc gì cũng làm được”.
“Chuyện này…”, Viên Thành gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn nói: “Tôi có thể phá lệ để tuyển em. Có điều, em không có kinh nghiệm nên tạm thời vị trí hướng dẫn mua hàng không phù hợp. Em cứ làm trợ lý cho tôi trước đã, lương sẽ tính như làm hướng dẫn mua hàng, bao ăn bao ở. Em thấy sao?”
“Thật sao? Nếu thật vậy thì tôi cảm ơn ông chủ nhiều lắm!”, A Đoá kích động, cúi đầu với Viên Thành.
Viên Thành mỉm cười đứng dậy, tiến về phía trước: “Nào, qua đây ngồi. Tôi còn phải tìm hiểu về tình hình cụ thể
Viên Thành chỉ vào chiếc sofa ở bên cạnh.
“Vâng!”, A Đoá đáp lại rồi ngoan ngoãn ngồi lên chiếc sofa.
Lúc này, Viên Thành tự mình rót cho A Đoá một ly nước, thuận tiện ngồi luôn bên cạnh cô ấy.
“Nhà em ở đâu, trong nhà có những ai?”, Viên Thành ân cần hỏi han.
A Đoá thật thà trả lời: “Nhà tôi ở trấn Hội Sơn, trong nhà còn bố, mẹ và hai đứa em trai đang đi học”.
“Ồ, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Vừa tròn mười tám!”
“Ừm, tốt lắm!”
Nói rồi, Viên Thành rất tự nhiên đặt tay của mình lên đùi A Đoá.
Thăm dò đơn giản một lúc, hắn đã nắm được hoàn cảnh cơ bản của A Đoá, chỉ là một cô bé ở trên núi ra ngoài kiếm sống, không có gì đáng lo.
A Đoá cảm nhận được bàn tay của Viên Thành đang đặt lên đùi mình, theo phản xạ tự nhiên, cô ấy nhích người qua một bên để tránh đi.
Viên Thành cười nói: “Cô bé cũng thẹn thùng quá nhỉ, lại đây!”, Viên Thành vẫy tay.
A Đoá bất lực, chỉ biết cắn răng nhích người lại gần chỗ của Viên Thành.
Viên Thành chỉ nói: “Công việc ở đây không dễ làm đâu, nhiều người xin việc lắm nhưng hầu như đều không đáp ứng được yêu cầu, em cũng thế thôi. Tôi là phá lệ để tuyển em, điều này thì trong lòng em phải rõ”.
Nói rồi, Viên Thành bóp mạnh mông A Đoá.
A Đoá như bị điện giật, lập tức đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng bừng: “Ông chủ, ông định làm gì?”