Chương 426
Viên Thành cười nói: “A Đoá, công việc này của em có hay không, chỉ dựa vào một câu nói của tôi thôi. Em phải nghĩ cho kỹ”.
Trong suy nghĩ của Viên Thành, chuyện này hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Một cô gái ở trên núi chưa trải sự đời, đêm nay hắn sẽ được thưởng thức rồi.
Vậy nhưng, A Đoá lập tức đặt chiếc cốc trong tay xuống, chạy một mạch ra ngoài.
“Này, A Đoá, em nghĩ cho kỹ đi, không dễ tìm việc trong thành phố đâu!”, Viên Thành hô lớn với A Đoá.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Viên Thành, A Đoá vác khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Từ nhỏ tới lớn, cô ấy chưa từng bị ai bóp mông cả, trong lòng A Đoá vô cùng tức giận. Mặc dù cô ấy ngây thơ nhưng không phải kẻ ngốc, cô ấy hiểu rõ được giọng điệu và hành động của tay chủ cửa hàng kia là có ý gì.
Mặc dù A Đoá rất muốn có được công việc này nhưng nếu dùng cách đó để đổi lấy, cô ấy thà không còn hơn.
A Đoá chạy khỏi siêu thị Giai Mỹ, đi đến quán cơm, cúi đầu, ngồi xuống trước mặt Lục Hi, bộ dạng giống hệt một đứa trẻ mắc lỗi.
“Sao thế? Không xin được việc sao?”, Lục Hi hỏi.
A Đoá gật đầu.
Lục Hi cười nói: “Không sao, anh Lục đây lại tìm việc cho cô là được”.
A Đoá cúi đầu, không nói gì.
Lúc này, Lục Hi cảm nhận được có gì đó không đúng, chau mày hỏi: “Sao thế?”
A Đoá im lặng hồi lâu, cuối cùng cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Ông chủ đó sờ mông tôi”.
“Cái gì?”, Lục Hi kinh ngạc.
Sau đó, anh bừng bừng lửa giận, không ngờ Giai Mỹ còn tồn tại loại cặn bã như
“A Đoá, đi theo tôi, tôi trút giận cho cô”
Lục Hi nhanh chóng đoán được đại khái mọi chuyện rồi. Tên chủ cửa hàng này thấy A Đoá ngây thơ, dễ bắt nạt nên muốn lợi dụng cô ấy.
Nếu để A Đoá có một cấp trên như vậy, thế chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo sao!
Nói rồi, Lục Hi đứng dậy, kéo tay A Đoá, muốn đi trút giận cho cô ấy.
Vậy nhưng A Đoá lại vùng vẫy: “Bỏ đi anh Lục, chúng ta không động tới người trong thành phố được đâu. Anh đừng đi nữa, cùng lắm thì tôi tìm việc khác thôi”.
Theo A Đoá, gã đàn ông kia có thể làm ông chủ của cả một siêu thị lớn như thế, nhất định không phải dạng vừa. Đến gây chuyện ở chỗ người ta, chắc chắn chịu thiệt sẽ là hai người bọn họ, thôi thì đành nuốt cục tức này vào bụng vậy.
“Cô yên tâm, anh đây xử lý hắn là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!”
Lục Hi nói đầy quyết đoán, sau đó nắm tay A Đoá rời đi. Còn bị người khác đè đầu ở Giai Mỹ, đúng là nực cười.
A Đoá bị Lục Hi kéo một mạch đến cửa phòng làm việc của Viên Thành ở tầng hai.
Viên Thành lúc này đang hối hận về hành động ban nãy của mình, hình như hắn hơi nóng vội nên khiến cho con vịt nằm trên thớt rồi còn bay mất.
Giá mà hắn sắp xếp công việc cho cô ấy trước rồi mới từ từ ra tay cũng đâu muộn. Viên Thành lắc đầu thở dài.