Chương 452
Vân Khả Thiên liền vội vàng hỏi: “Chị Tần, chị không sao chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì?”, Tần Lam trợn mắt nhìn Vân Khả Thiên nói.
Vân Khả Thiên rụt cổ lại không nói nữa, biểu cảm trên mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Tần Lam ngồi xuống, nhìn thấy Lục Hi đã ăn được nhiều, cô ta lắc đầu nói: “Aiz, thứ của mình mà lại ăn như thế, anh không thấy tiếc sao?”
Lục Hi dừng đũa, sau đó chỉ thấy anh hung hãn nói: “Ông đây cần cô quản à?”
Nói xong, anh lại động đũa ăn hùng hục.
Lập tức mọi người không nhịn được bật cười.
“Chúng ta ăn thôi, nếu không lát nữa e rằng đến canh cũng không còn đâu”, Tần Lam nói xong cũng bắt đầu động đũa.
Bây giờ mọi người mới nhớ ra sức ăn khủng khiếp của Lục Hi, họ cũng bắt đầu ăn.
Mọi người đang ăn cơm, chỉ thấy A Đóa thận trọng hỏi: “Chị ơi, tên mập kia không làm gì chị chứ?”
Tần Lam nhìn A Đóa cười một tiếng rồi nói: “Em yên tâm, dựa vào cái tên đầu heo đó thì có thể làm gì được chị”.
A Đóa gật đầu cười vui vẻ.
Đúng lúc này có hai người đi về phía bên bọn họ.
Một cơ thể mập lùn và cái mặt sưng húp như đầu heo, không thấy rõ dáng vẻ, nhìn kỹ mới có thể đại khái nhìn ra người này là tên mập vừa rồi.
Bên cạnh gã còn có một người đàn ông trung niên đi theo.
Tên mập kia nói: “Chính là bàn kia, chính là con đàn bà đó đánh tôi”.
Lục Hi liếc nhìn hai người, anh chậm rãi nói: “Người không biết không có tội, các ông cũng đừng lo lắng”.
Hiện giờ Vương Dương Minh và Vương Cảnh Sơn mới hơi yên tâm hơn một chút.
Lúc này, Vương Dương Minh mặt đầy cung kính nói.
“Đại sư, trước kia tôi chưa từng gặp qua cao thủ nào tuyệt diệu như cậu. Tôi có thể
Với ánh mắt của tông sư, Vương Dương Minh đã thấy Lục Hi đứng trên một vị trí rất cao nhìn xuống những tông sư như bọn họ.
Hôm nay Vương Dương Minh cũng mới biết, câu nói tông sư vô địch kia chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.
Ông ta không khống chế nổi tò mò và theo đuổi đối với võ đạo, ông ta muốn biết vị thần này rốt cuộc ở cảnh giới nào, tại sao đột phá được những ràng buộc của tông sư.
Nhìn vẻ cung kính và ánh mắt khao khát của Vương Dương Minh, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ chắc hẳn ông đã biết tông sư không phải cao nhất của võ đạo. Có thể nói rằng cảnh giới tông sư chẳng qua chỉ là sự khởi đầu của con người theo đuổi sức mạnh mà thôi”.
Lập tức Vương Dương Minh như bị sét đánh.
Cảnh giới tông sư mới là bắt đầu, vậy thì sau tông sư rốt cuộc còn có cái gì?
Vương Dương Minh cảm thấy mình không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Lúc này, Triệu Hoàng cũng chạy tới, hắn ta quỳ phịch một tiếng trước mặt Lục Hi, chỉ thấy mặt hắn ta đầy hoảng sợ nói: “Đại sư, tiểu nhân dốt nát nên đụng phải anh, xin anh tha thứ”.
Bây giờ Triệu Hoàng mới biết được thực lực chân chính của Lục Hi, ngay cả tông sư cũng phải tự xưng vãn bối trước mặt anh. Vậy mà hắn ta lại dám đánh nhau với đại sư, không thể không nói mạng hắn ta lớn mà.