Chương 453
Nếu không phải đại sư hạ thủ lưu tình, chỉ e bây giờ hắn ta ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Lục Hi nhìn hắn ta rồi nói: “Nhớ cầm tiền qua đấy. Còn nữa, chuyện ở đây phải giữ bí mật, nếu ai dám nói ra, kết quả sẽ như Cẩu Tồn Kiến”.
Lập tức mọi người toàn thân run rẩy.
Lục Hi nói xong cũng xoay người rời đi, vài ba bước liền biến mất trong tầm mắt mấy người.
Sau khi Lục Hi rời đi, Vương Dương Minh lẩm bẩm nói: “Thiên hạ rộng lớn khó có thể tưởng tượng nổi, ngày thường chúng ta ngông cuồng lấy cảnh giới tông sư mà dương dương tự đắc, tưởng rằng bản thân vô địch thiên hạ, thật là quá nực cười”.
Nói xong, Vương Dương Minh hất Vương Cảnh Sơn ra, giữ lấy thân thể này rồi chậm rãi rời đi. Bóng dáng đó dường như bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi.
Đám người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt vẫn là vẻ đầy khiếp sợ và mù mờ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá nhận biết của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì và diễn tả tâm trạng của mình ra sao.
Còn Lục Hi quay trở lại khách sạn, anh đi về phòng của mình.
Chờ sau khi Triệu Hoàng mang tiền qua, anh liền trở về Tây Kinh. Thời gian mình rời đi đã quá lâu rồi, anh có chút nhớ Tần Lam và Vân Khả Thiên.
Lục Hi đẩy cửa vào, quan sát xung quanh một chút, chân mày anh nhíu lại.
Bời vì anh không phát hiện ra bóng dáng của A Đóa, cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
Đi lòng vòng trong phòng một hồi, xác định A Đóa không có ở đây, Lục Hi liền ngồi trên sofa xem tivi.
Hoặc là A Đóa cảm thấy buồn bực quá nên đi loanh quanh thôi.
Cứ như vậy hơn một tiếng sau vẫn không thấy A Đóa quay về, Lục Hi có chút sốt ruột.
Lúc này đã là hơn mười giờ đêm, với vẻ lanh lợi của
Ngay sau đó, Lục Hi mở thần thức tìm kiếm hành tung của A Đóa ở xung quanh.
Hai ngày nay anh và A Đóa sớm chiều ở cùng nhau nên cực kỳ quen thuộc hơi thở của cô ấy.
Nhưng cùng với thần thức trải ra, Lục Hi càng ngày càng cảm thấy có vấn đề, trong vòng mười dặm không hề nhìn thấy bóng dáng của A Đóa.
Ngay sau đó Lục Hi nhanh chóng mở rộng thần thức, tiếp tục tìm kiếm tung tích của A Đóa.
Trong chốc lát, trán Lục Hi đã có mồ hôi hột.
Đây là lần đầu tiên sử dụng thần thức quy mô lớn như vậy, anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Lúc này, trong một phòng VIP sang trọng nhất tại câu lạc bộ giải trí Đại Đức ở trung tâm thành phố.
Vương Trạch Nham, Lưu Thiếu Khôn, Lạc Lạc, Dao Dao và bảy tám chàng trai cô gái đang ngồi uống rượu ca hát.
Chỉ là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn nhìn không có tinh thần gì cả, họ chỉ uống rượu giải sầu, còn Lạc Lạc và Dao Dao cũng không còn dáng vẻ lẳng lơ như xưa, các cô cũng tỏ ra có tâm sự nặng nề.
Vừa mới thoát được một mạng ở núi Loa Kế, lại thiếu chút nữa gặp nạn ở trấn Hội Sơn, hai lần đều được Lục Hi cứu.
Ngay khi chập tối, hai người quay trở lại Đô Thành, tập hợp được một đám con nhà giàu muốn đi ra ngoài chơi một chút để an ủi bản thân.
Không ngờ lại đụng phải vị thần Lục Hi này, hai người thiếu chút nữa tiểu ra quần ngay tại chỗ, nhưng bọn họ biết ấn tượng của anh Lục với bọn họ quả thực là không tốt lắm.