Chương 837
“Sếp Trương, sếp Trương nào?”, Mục Trung Hoa không hiểu hỏi.
Chủ quản lắc đầu nói: “Sếp lớn của công ty chúng ta thì còn ai vào đây nữa”.
“Hả”, Mục Trung Hoa kinh ngạc nói: “Sếp tổng á, sếp tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Mục Trung Hoa không hiểu, anh ấy chỉ là một công nhân nhỏ bé, cho đến giờ cũng chỉ mới thấy mặt của Trương Bảo Khôn hai ba lần, còn chưa tiếp xúc lần nào.
Anh ấy cũng không hiểu sao sếp Trương lại tìm mình. Công việc của anh ấy chẳng có chút liên quan nào đến sếp Trương, mà anh ấy cũng chẳng có tư cách được gặp người ta.
Chủ quản chỉ nói: “Tôi cũng chỉ là chủ quản nhỏ thôi, biết làm sao được, cậu cứ đến là sẽ biết mà, hỏi nhiều làm gì”.
“Ừm, vậy tôi đi đây”.
Mục Trung Hoa vội vã đồng ý, sửa sang lại bộ quần áo lao động rồi chạy đến văn phòng của Trương Bảo Khôn.
Hơn mười phút sau, Mục Trung Hoa mới đến tòa văn phòng ở mặt sau công ty, đi thang máy lên phòng sếp Trương.
Mục Trung Hoa thấp thỏm gõ cửa phòng Trương Bảo Khôn.
“Vào đi”.
Một tiếng nói trầm thấp vang lên, Mục Trung Hoa đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Trương Bảo Khôn lạnh lùng ngồi trên bàn làm việc, lẳng lặng nhìn anh ấy.
Mục Trung Hoa hoảng hốt trong lòng, vội nói: “Sếp Trương, sếp tìm tôi ạ?”
“Cậu là Mục Trung Hoa?”, Trương Bảo Khôn hỏi.
“Vâng ạ, sếp có lệnh gì ạ?”, Mục Trung Hoa đáp.
Trương Bảo Khôn đứng dậy, cầm một phong bì thư, ném cho Mục Trung Hoa: “Cậu đã bị đuổi việc, đây là ba tháng tiền lương, ngoài ra có hơn mười ngàn nữa, là tiền riêng tôi cho cậu. Giờ cậu để lại chìa khóa rồi
Mục Trung Hoa liền ngây ngẩn cả người, mãi lúc sau mới hiểu được là mình bị đuổi việc.
Lúc này, Mục Trung Hoa gấp gáp.
Tuy rằng tiền lương ở đây có thấp, chỉ bốn ngàn một tháng, nhưng cũng gọi là ổn định. Giờ anh ấy đang cần đến tiền, bị đuổi đi thì biết làm sao bây giờ?
Mục Trung Hoa vội vàng nói: “Sếp Trương, nếu tôi có làm sai điều gì, mong sếp nói ra, tôi sẽ sửa ngay”.
Bây giờ anh ấy vẫn chưa hiểu mình làm sai cái gì, sao công ty lại muốn đuổi việc mình.
Sau đó, Trương Bảo Khôn lạnh lùng nói: “Cậu không biết mình đã làm gì thật sao?”
“Tôi không biết thật mà, sếp Trương”, Mục Trung Hoa oan uổng nói.
Trương Bảo Khôn nhìn anh ấy một cái, chậm rãi nói: “Vậy cậu và Trương Nguyệt Nguyệt là thế nào của nhau?”
Mục Trung Hoa nghe vậy thì nghi hoặc đáp: “Sếp Trương, chúng tôi là bạn bình thường thôi, không được sao?”
“Haha, cậu lại giả vờ”, Trương Bảo Khôn cười lạnh.
“Trong mắt ông ta, Mục Trung Hoa đang giả heo ăn thịt hổ, giả vờ không biết Trương Nguyệt Nguyệt là con gái của ông ta, sau đó lừa dối sự tin tưởng của con gái ông ta.
Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, đương nhiên không thể nhìn thấu âm mưu của kẻ này, nhưng ông ta đã chinh chiến ở thương trường nhiều năm, sao có thể không rõ cho được?