Chương 838
Mục Trung Hoa khó hiểu nói: “Sếp Trương, tôi thật sự không hiểu sếp đang nói gì”.
“Đủ rồi”, Trương Bảo Khôn bỗng nhiên quát lên: “Trương Nguyệt Nguyệt là con gái của tôi. Cậu biết thừa, tôi càng biết rõ. Cậu đang giả bộ không biết gì để tiếp cận nó, lừa gạt tình cảm của nó, thực ra cậu đã nhìn trúng gia sản của nhà họ Trương chúng tôi. Tôi nói thế cậu đã rõ chưa?”
Nghe Trương Bảo Khôn nói, Mục Trung Hoa dại ra.
Anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng Trương Nguyệt Nguyệt lại là con gái của Trương Bảo Khôn, sửng sốt vô cùng.
“Làm sao, bị tôi nói trúng tim đen nên câm nín rồi chứ gì?”, Trương Bảo Khôn cười khẩy.
Thật lâu sau, Mục Trung Hoa mới tỉnh táo lại, nhưng anh ấy vẫn mê man nói.
“Sếp Trương, cháu thật sự không biết Nguyệt Nguyệt là con gái bác, nhưng cho dù cô ấy là con gái bác đi nữa thì cháu cũng có quyền theo đuổi cô ấy mà. Sao bác lại nói là cháu lừa cô ấy chứ, hai bọn cháu yêu nhau thật lòng”.
“Vớ vẩn, cậu cũng đòi theo đuổi con gái tôi à? Sao cậu không đái một bãi rồi tự soi lại mình xem? Tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa con gái tôi ra, không thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu đấy. Bảo vệ đâu, ném thằng này ra, nếu thấy nó bén mảng đến công ty thì đánh gãy chân nó cho tôi”.
Trương Bảo Khôn quát lên, bốn tên bảo vệ ở ngoài cửa ập vào, lớn tiếng nói: “Vâng, sếp Trương”.
Sau đó, cả bốn người kéo Mục Trung Hoa ra ngoài.
Lúc này, Mục Trung Hoa giãy dụa, lớn tiếng nói: “Sếp Trương, đừng có khinh thường người khác. Mục Trung Hoa này tuy nghèo nhưng cũng
Nói xong, Mục Trung Hoa phẫn nộ ném phong bì trong tay vào người Trương Bảo Khôn rồi bỏ đi.
“Trông chừng nó, bảo nó giao chìa khóa ra, không được mang theo bất cứ thứ gì của công ty”, Trương Bảo Khôn lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ.
“Vâng, sếp Trương”.
Bốn tên bảo vệ đáp lời rồi chạy ra ngoài.
Mục Trung Hoa thất hồn lạc phách đi khỏi công ty, về phòng trọ, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vách tường trống rỗng. Một lúc lâu sau, anh ấy đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Trương Nguyệt Nguyệt.
Nửa ngày sau, Mục Trung Hoa vô lực đánh rơi điện thoại xuống đất, điện thoại Trương Nguyệt Nguyệt thông báo rằng đầu dây bên kia đã tắt máy, anh ấy không liên lạc được.
Mục Trung Hoa ngồi ngơ ngác nửa ngày, như người mất hồn ra quán tạp hóa mua một bình rượu, uống cạn sạch.
Sau đó, anh say xỉn ngã xuống giường.
Cứ như vậy, Mục Trung Hoa ngủ một ngày một đêm.
Đến lúc tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.
Mục Trung Hoa mờ mịt nhìn quanh, sau đó che mặt khóc rống lên.
Đau đớn khóc một hồi lâu.
Mục Trung Hoa bỗng nhiên đứng dậy, đi vòng quanh căn phòng nhỏ mấy vòng, không ngừng lẩm bẩm.
“Không được, mình không thể đánh mất Nguyệt Nguyệt, mình phải nghĩ cách”.