Chương 14: Phản kích
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha~~]
Khi lời nhắc nhở vang lên trong tai, phản ứng đầu tiên của cả Từ Vọng, Huống Kim Hâm lẫn Tiền Ngải là: Đệt, còn chưa xong nữa hả?!
Ngay lập tức, bọn họ giống như những củ khoai tây rơi khỏi chiếc túi nylon thủng đáy, "bịch", "bịch" vài tiếng rơi xuống đất, lăn lộn khắp nơi.
Mặc dù ngã đau đấy, nhưng cái giá lạnh và sự khó thở khi ở trên cao trong giây lát giảm đi rõ rệt, họ theo bản năng hít thở thật sâu, đầu óc còn đang trì trệ cũng từ từ thanh tỉnh, bắt đầu hoạt động trở lại.
"Cũng may cậu còn phản ứng kịp thời sử dụng công cụ." Mất một lúc mới hồi phục, Từ Vọng nhanh chóng đứng dậy khởi động chân tay, tất nhiên, các cơ các khớp đều đau nhức kinh khủng, nhưng lại không hề tổn thương đến gân cốt. Xem ra phán đoán trước đây của bọn họ là đúng, "Cú" sẽ cố ý khống chế thương tổn trong một mức độ nhất định.
Ngô Sênh đã đứng dậy trước cậu, lúc này đang nhìn khắp tứ phương, xem xét tình hình: "Là lỗi của tôi, lúc gặp Tiền Ngải tôi đã thấy hơi nghi ngờ, đáng lẽ ra phải suy nghĩ kĩ hơn, không nên để giấy ghi chú làm rối loạn tư duy cứ thế xông lên một cách bừa bãi."
"Ngô Sênh ngoan ngoãn nhận sai" hiển nhiên là một loài động vật quý hiếm, Từ Vọng bỗng nhiên mềm lòng, lời an ủi dịu dàng đã ra đến miệng: "Làm gì có sai sót nào ở đây, nếu thật phải nói là sai, thì ba chúng tôi còn không bằng cậu kìa, lúc gặp Lão Tiền tôi còn chẳng có tí nghi ngờ nào, chỉ thấy mỗi kinh ngạc với vui mừng."
Ngô Sênh vẫn lắc đầu: "Các cậu không nghĩ tới cũng là chuyện bình thường, nhưng tôi thực sự không nên phạm phải loại sai lầm này."
"..." Từ Vọng nhìn gương mặt tràn ngập thành khẩn và nghiêm túc, chỉ muốn đá một cú xoay vòng 360 độ vào mặt anh.
Nếu còn mềm lòng với tên khốn này thì cậu sẽ là con heo!!!
Trong lúc hai người nói chuyện, Huống Kim Hâm và Tiền Ngải đã lục tục đứng dậy. Người trước trông có vẻ thê thảm nhất, chóp mũi bị lạnh đến đỏ ửng lên, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo xinh xẻo giờ lại nhếch nhác bẩn thỉu, khiến người ta vô cùng nghi ngờ không biết có phải vừa nãy thoát hiểm là mặt đáp đất trước hay không, ngược lại kẻ sau đỡ hơn nhiều, lắc lắc cánh tay, xoay xoay cái cổ, lại trở lại làm một anh hùng hảo hán.
"Chúng ta... bị chơi xỏ một vố rồi? Lại được lớp trưởng cứu rồi?" Lúc Tiền Ngải còn nằm trên đất đã nghe thấy câu "Cũng may cậu còn phản ứng kịp thời sử dụng công cụ" của Từ Vọng, liên kết trước sau, chân tướng đã không thể rõ ràng hơn được nữa.
"Lão Tiền," Từ Vọng hỏi, "Cậu ở sân bay ba ngày, không hề gặp một người nào à?"
"Thật sự không có." Tiền Ngải giơ hai tay lên, từ đầu đến chân mỗi một tế bào đều hận không thể tự mình thanh minh, "Chỉ cần có một người cứ nhìn cánh tay phăm phăm chạy về phía trước như chúng ta, tôi chắc chắn không thể nào bỏ qua, cho dù không thể kéo về lập đội, cũng có thể nói vài câu cho đỡ nhàm mà."
Từ Vọng đã hiểu: "Không phải cậu không gặp, mà là người ta không muốn để cậu gặp." Cậu thở dài một tiếng, "Chỉ có chúng ta là ngốc thôi, đội khác người ta khôn chán."
Huống Kim Hâm nghe đến đây mới hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: "Trên máy bay còn có các đội khác nữa?!"
Từ Vọng bóp trán, Huống Kim Hâm như thế này, đi chưa được dăm ba cây đã bị người ta bán quách đi rồi.
"Nhưng mà không đúng," Huống Kim Hâm lại hoài nghi thắc mắc, "Chúng ta đều bị hút vào đây, đều muốn nộp bài, không phải là nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt ải sao?"
Từ Vọng hỏi cậu: "Nếu như cuối cùng chỉ có một đội có thể nộp bài vượt ải thì sao?"
Huống Kim Hâm còn chẳng cần nghĩ: "Thì cạnh tranh công bằng dựa vào sức mình thôi."
Từ Vọng: "Nhưng cậu sẽ có cơ hội áp chế người khác trước."
Huống Kim Hâm chau mày không đồng ý: "Đây không phải là áp chế người khác trước, mà là đánh lén hèn hạ, nếu đặt vào đường đua điền kinh thì chính là lỗi xuất phát(*), phải bị phạt đó!
(*lỗi xuất phát: VĐV khi đã vào chỗ ở tư thế sẵn sàng chỉ được rời khỏi vạch xuất phát khi nghe tiếng súng của súng phát lệnh hoặc của máy phát lệnh. Nếu trọng tài phát lệnh hoặc trọng tài bắt phạm quy nhận định VĐV đã hành động sớm hơn thì bị coi là phạm lỗi xuất phát.)
Từ Vọng: "..."
Được rồi, cậu rút lại lời lúc trước, không cần đến dăm ba cây, thằng nhỏ này chỉ cần đi dăm ba mét thôi cũng đủ để bị đem đi bán còn giúp người ta đếm tiền.
"Nơi này là kho hàng của máy bay." Ngô Sênh đã hoàn thành công việc quan sát, đưa ra kết luận.
Nghe xong, ba người mới cẩn thận xem xét tứ phía.
Đây là một không gian lớn vừa hẹp vừa dài, được ghép thành bởi những tấm vật liệu tựa như kim loại, bề mặt bằng phẳng, trải dài theo hướng nằm ngang. Nếu nói là kho hàng máy bay thì quả thực rất giống, có điều hàng hóa quá ít, chỉ có hai chiếc giá gỗ bày ở phía cuối kho hàng, còn lại đều trống huơ trống hoác.
"Vẫn là chiếc máy bay ban nãy sao?" Tiền Ngải không chắc chắn nên cất tiếng hỏi.
"Hẳn là vậy," Ngô Sênh đáp, "Nếu không thì đến đâu cũng chỉ có thể đợi đến năm giờ quay về hiện thực, ve sầu thoát xác đưa chúng ta đến đây thật là vô nghĩa."
Tiền Ngải nuốt một ngụm nước bọt đầy căng thẳng: "Vậy nên chúng ta phải quay lại khoang hành khách... gỡ bom?"
"Lão Tiền, tư duy của cậu rất có vấn đề đấy," Từ Vọng xáp lại, chống nạnh phê bình đồng đội, "Giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện gỡ bom. Vừa nãy chúng ta bị bắt nạt đó, lẽ nào cậu không muốn trả đòn?"
"Có thể trả đòn đương nhiên là tốt, nhưng hiển nhiên là đối phương có kinh nghiệm hơn chúng ta, vậy có phải chúng ta nên vạch ra sẵn vài phương án không..." Dưới tình huống không rõ địch ta, Tiền Ngải luôn luôn là người bạn học dè chừng đứng sau cánh cửa còn treo dây xích khóa, "Đừng chỉ nghĩ tới việc trả thù, cũng phải thiết kế vài cái kiểu chạy trốn, giữ mạng các thứ chứ..."
Âm thanh của gã càng lúc càng nhỏ, bởi vì đến Huống Kim Hâm cũng xáp lại rồi, bây giờ là ba trừng một.
Huống Kim Hâm: "Em không tán thành việc đánh lén, nhưng đối phương đã đánh đến trước mặt rồi, đương nhiên phải lấy khí thế của chúng ta đáp trả chứ!"
Từ Vọng: "Bị xỏ một lần không lên tiếng thì sẽ bị xỏ lần thứ hai, thà thua chứ không thể trốn tránh được."
Ngô Sênh: "Cái gì gọi là thua? Tại sao lại thua? Trong từ điển của tôi không có từ này."
Tiển Ngải: "..."
Lúc nộp bài 1/23 cũng đâu có ai nói cho gã biết tiếp theo sẽ chuyển từ mô hình một đội chơi sang chiến trường tập thể nhiều đội chơi cỡ lớn(*) đâu! Gã chỉ là một người thích chơi đoán thành ngữ và theo chủ nghĩa hòa bình thôi mà TAT
(*nguyên văn đoạn này là 单机转联机的大型群战现场, ý là ở nhiệm vụ 1/23 thì mỗi đội đều không gặp bất kỳ một đội nào khác cả, chỉ cùng đồng đội vượt ải mà thôi, nhưng từ nhiệm vụ 2/23 trở đi sẽ biến thành mô hình nhiều đội tranh đấu với nhau để vượt qua cửa ải.)
"Lại nói," Từ Vọng đột nhiên cất tiếng, "Tôi trông thấy bọn họ rồi."
Chỉ một câu nói, kéo hồn Tiền Ngải về, cũng kéo sự chú ý của Ngô Sênh và Huống Kim Hâm lại.
"Già trẻ gái trai cao thấp béo gầy?" Ngô Sênh hỏi thẳng yếu tố cốt lõi, dù sao thì biết mình biết người mới có thể báo thù giải hận.
Từ Vọng cẩn thận nghĩ lại, nỗ lực dùng từ ngữ đơn giản nhất để phác họa "mặt mũi quân địch" một cách chính xác nhất: "Nam, nam, nam, nam... Cao đẹp gầy trắng!"
Huống Kim Hâm ngây người.
Tiền Ngải cứ cảm thấy kì kì sao sao đó.
Ngô Sênh thì trực tiếp chau mày.
Từ Vọng ngẫm lại, thấy hơi hối hận, sợ phong cách miêu tả độc đáo thế này dễ làm lộ khuynh hướng lựa chọn bạn đời, còn đang lo lắng, đã thấy Ngô Sênh vuốt vuốt cằm đầy hoài nghi: "Cao, đẹp, gầy, trắng... Vậy không phải y xì đúc chúng ta hay sao?" Anh ngẩng đầu lên đầy nghiêm túc, "Chẳng lẽ lập đội trong "Cú" có cả tiêu chuẩn lựa chọn ngoại hình?"
Ấy, khoan đã.
Từ Vọng hơi không theo kịp tư duy của anh, vô thức nhìn trái liếc phải ngắm nghía đồng đội.
Tiền Ngải... thật cao.
Ngô Sênh... rất đẹp.
Huống Kim hâm... quả thật trắng.
Bản thân... Cậu biết ngay chẳng còn từ gì tốt đẹp cả!!!
Xác định được phương hướng "báo thù", sau đây cần làm hai việc: một, quay lại khoang hành khách; hai, che giấu bản thân, tìm kiếm kẻ thù, chờ thời cơ ra tay. Nhưng tất cả những điều này đều phải xây dựng trên cơ sở "sức chiến đấu" của bản thân.
Bốn cánh tay giơ ra cùng một lúc, tất cả "sức chiến đấu" trong đều rất rõ ràng.
Từ Vọng: , .
Ngô Sênh: .
Huống Kim Hâm: , .
Tiền Ngải: , .
(1: phiên âm Hán Việt là nhất diệp chướng mục, trước mắt che một cái lá thì người ta sẽ không thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh được, thường dùng để mắng những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, phiến diện, có mắt không thấy núi Thái Sơn.
2: phiên âm Hán Việt là tự tự châu ki, mỗi chữ mỗi từ đều là châu báu, thường dùng để khen những người ăn nói hoặc viết văn hay, nho nhã.)
So với vũ khí thì những công cụ phòng thủ có vẻ dễ dàng lý giải tác dụng thông qua mặt chữ hơn, nhưng chỉ có mấy cái phòng thân thế này cứ cảm thấy không đủ.
"Hay là chúng ta tiện tay cuỗm ít đồ?" Từ Vọng đã nhắm hai cái giá gỗ phía cuối kho hàng kia lâu rồi, cứ luôn cảm thấy chúng giống "rương báu vật", có thể đào ra được niềm vui bất ngờ.
"Đây là đồ của người khác, chúng ta làm thế không tốt đâu..." Mặc dù không phải ở thế giới thực, nhưng Huống Kim Hâm vẫn luôn kiên trì giữ lấy tiêu chuẩn đạo đức "Năm điều nói bốn điều đẹp ba điều yêu(*)" của bản thân.
(*năm điều nói bốn điều đẹp ba điều yêu: nguyên văn là 五讲四美三热爱, phiên âm Hán Việt là ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái, là chính sách đề cao tinh thần văn minh Xã hội chủ nghĩa của Trung quốc, bao gồm "năm điều nói": nói về văn minh, lễ phép, vệ sinh, trình tự, đạo đức; "bốn điều đẹp": vẻ đẹp tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi, môi trường; "ba điều yêu": yêu Tổ quốc, yêu Xã hội chủ nghĩa, yêu Đảng Cộng sản Trung Quốc.)
Có điều hình như chẳng ai nghe thấy lời cậu nói.
Ba người chiến hữu đã kéo tấm vải che trên cái giá gỗ thứ