Chương 15: Giải đáp thắc mắc
Đồng hồ đếm ngược trên trái bom vẫn không ngừng nhảy số tính giờ đã khiến cả khoang máy bay thấp thỏm lo sợ, đây không phải là lúc thích hợp để xem trò vui, bởi vậy sau khi Từ Vọng trồi lên từ dưới đất kêu to một tiếng, tất cả hành khách ngoái lại nhìn thì vẫn ngoái lại, nhưng tuyệt nhiên không có một ai ra khỏi chỗ, còn có vài ba người thắt chặt dây an toàn theo phản ứng có điều kiện, mà những người vừa lúc đang di chuyển thì lập tức dạt ra khỏi lối đi, né ngay vào hàng ghế bên cạnh, cũng chẳng buồn để ý xem mình có lỡ đè lên đùi người khác không nữa.
Hành khách "tự động dẹp đường", cuộc "ẩu đả" bắt đầu và kết thúc chóng vánh, khoảnh khắc phân rõ thắng bại, cũng là lúc bầu không khí yên lặng đến tột đỉnh.
Bốn người trong vòng tròn màu tím, tất cả đều là nam, tuổi tác khác biệt, tầm tầm hai hai hai ba đến hai tám hai chín, mặt mũi cả thể đều không lấy gì làm lương thiện, có điều cao đẹp gầy trắng, phân công rất rõ ràng.
Quần chúng vây xem đến thở cũng không dám thở mạnh, kẻ bị bắt lại không chịu tỏ ra yếu thế quyết không mở miệng trước, đôi bên đối đầu giằng co trong im lặng, đây chính là thách thức lớn nhất đối với kẻ thắng cuộc.
Nhưng vụ này đâu làm khó được Từ Vọng.
Cậu ung dung ngồi xuống, cúi đầu nhìn vào cái hố tròn trên mặt sàn, chỉ huy mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy: "Tiểu Huống, Lão Tiền, phương án buồng lái, GO!"
Từ bên trong cái hố vốn không nên xuất hiện ấy vọng ra hai tiếng đáp đồng thanh đầy hăng hái khí thế: "Đã rõ!"
Bốn phút sau, tiếng loa phát thanh vang lên, giọng nói trầm ổn đầy từ tính thường chỉ chào hỏi hành khách lúc máy bay cất cánh, nay lại một lần nữa truyền đi khắp cabin:
"Kính chào quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này, lúc trước vì có một số tình huống đột ngột phát sinh đã khiến cho quý khách có những lo sợ không cần thiết, tôi xin thay mặt cho toàn thể các thành viên phi hành đoàn gửi tới quý khách lời xin lỗi chân thành nhất. Hiện giờ, các phần tử nguy hiểm đã bị bốn thanh niên vì nghĩa quên thân bắt giữ và khống chế thành công, vật nguy hiểm cũng sẽ sớm được dỡ bỏ, quý khách có thể yên tâm tận hưởng hành trình còn lại. Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ --"
Lời chúc cuối cùng vang lên đầy mạnh mẽ, gọi là lời chúc, thực ra lại giống như khẳng định quyết tâm chính nghĩa tất thắng và niềm tin quyết không cúi đầu hơn.
Cả khoang máy bay nhất thời tràn ngập những tràng pháo tay nhiệt liệt, số ít hành khách tâm trạng tương đối kích động đã bắt đầu hò reo chúc mừng.
Bầu không khí được thả lỏng, xung quanh lại bắt đầu ồn ào huyên náo, tiếp viên chớp ngay lấy thời cơ đẩy xe ra đưa nước, để hành khách còn có "rượu ngon" mà cụng ly.
Chẳng ai còn bận tâm đến "bốn phần tử nguy hiểm" ở phía đuôi máy bay nữa, dù gì cũng đã có hai "thanh niên vì nghĩa quên thân" trông chừng rồi.
Lúc nghe tiếng loa phát thanh bốn người trong vòng tròn đã trợn trừng mắt, các cơ trên mặt cũng muốn chuột rút luôn, đến nước này, tên nom đẹp trai nhất cả bọn đã không nhịn được nữa, bi phẫn lên án: "Các người cao tay hơn thật, bọn này công nhận, nhưng mà lại còn giành phần hơn về đạo đức như thế thì cũng quá là vô liêm sỉ rồi!"
Từ Vọng vẫn ngồi nguyên tư thế lúc trước, mặt ngang hàng với họ, nhìn qua thì có vẻ như muốn nói chuyện tử tế, thực tình chỉ để tiện "công kích" nhau hơn: "Cái phần tử núp lùm đánh lén như cậu mà cũng đòi bàn chuyện đạo đức với tôi?!"
Đẹp Trai rõ ràng không phục, vẫn còn muốn phản kích, song lại bị người cao nhất kia ngăn lại. Hắn ta trông có vẻ lớn hơn Đẹp Trai chừng đôi ba tuổi, thế tức là tầm hai lăm hai sáu, nhưng từ đầu đến chân lại mang khí chất trầm ổn nhất, kể cả lúc bị bắt cũng vậy, hắn ta cũng là người bình tĩnh nhất cả bọn.
"Làm thế nào mà các cậu vào được buồng lái?" Người nọ không thèm tranh chấp dài dòng vô vị, mở miệng là hỏi vào vấn đề luôn, "Dùng công cụ hả?"
Ngô Sênh thích nhất kiểu người nói chuyện thẳng đuột không dài dòng thế này, chẳng hề do dự ngồi luôn xuống, tầm nhìn ngang hàng với người nọ, song lại không trả lời hắn ta mà hỏi ngược lại: "Tại sao phải đánh lén chúng tôi? Nhiệm vụ vượt ải được mở ra trong sân chơi chung có tính chất loại trừ à?"
Chân Dài ngơ ngác, thứ nhất là không ngờ Ngô Sênh lại bỗng nhiên mở lời, thứ hai là chưa kịp phản ứng lại xem anh vừa nói cái của khỉ gì.
Từ Vọng thở hắt ra một hơi, phiên dịch trực tiếp: "Loại cửa ải mà các đội đều có thể nhìn thấy nhau như thế này, đến cuối chỉ có một đội có thể nộp bài thành công thôi à?"
Chân Dài chưa vội trả lời ngay, có điều trông qua chắc không phải vì câu hỏi khó nói, mà giống như đang suy tính đối sách đàm phán hơn.
Tên gầy nhất vừa thấy thế liền động não cực nhanh, trong khi đằng này Chân Dài vẫn còn đang trầm ngâm do dự, đáy mắt gã ta đã lóe lên một tia xảo quyệt, bắt được thóp của tình thế lúc này: "Các cậu vừa từ 1/23 tới chứ gì. Không cần phủ nhận đâu, nếu không cũng đã chẳng chủ quan để lộ thân phận như thế." Gã ta khoanh chân lại, ngồi thẳng ngay ngắn, đủng đỉnh tiếp lời, "Bọn này thì không thế, chúng tôi cũng không dám nhận thân kinh bách chiến(*), nhưng ít nhiều gì thì kinh nghiệm cũng phong phú hơn các cậu nhiều. Hiện giờ các cậu chiếm ưu thế về vũ lực, bọn tôi lại chiếm ưu thế về thông tin, sao đôi bên không cùng lùi một bước, hợp tác cùng có lợi nhỉ."
(*thân kinh bách chiến: tham gia rất nhiều cuộc chiến, ý chỉ người có kinh nghiệm phong phú.)
Từ Vọng cũng học theo gã ta khoanh chân lại, như thể đang ngồi đàm đạo: "Xin được rửa tai lắng nghe."
Gầy Còm hài lòng gật gù, vẻ như rất tán thưởng sự thức thời của cậu: "Chúng tôi có thể nói cho các cậu tất cả những gì chúng tôi biết về nơi này bao gồm luật chơi "trong sáng", luật chơi "trong tối", quy tắc ngầm, đổi lại, các cậu phải thả chúng tôi ra, mọi người cạnh tranh công bằng."
"Lỡ như được thả ra rồi các cậu lại động tay động chân với chúng tôi thì sao?"
"Có thể làm gì được thì hồi nãy đã làm lâu rồi, hộp bút của bọn tôi rỗng cả rồi. Lại nói, nếu mà kể đến rủi ro thì tính ra bọn tôi mới đáng lo chứ, ngộ nhỡ các cậu có được thông tin rồi vẫn không thả người thì sao."
"Các cậu có thể lựa chọn tiết lộ 50% trước đã, đợi chúng tôi thả người rồi, các cậu lại tiết lộ nốt 50% còn lại."
"Ý tôi là vậy đó!"
"Vậy tôi cũng có cái đề nghị thế này, cậu nghe qua xem sao," Từ Vọng nghiêng đầu, khuỷu tay tì lên đầu gối, nâng tay chống cằm, bình chân như vại, "Chúng tôi hỏi, các cậu trả lời, nếu như từ chối, mỗi người một dao, bọn này thay "Cú" tiễn các cậu về nhà sớm."
Mặt Gầy Còm biến sắc, mãi hồi lâu sau mới thốt ra được một câu: "Trên người các cậu không thể nào có dao được."
Từ Vọng mỉm cười, xoay xoay khớp tay: "Nhưng chúng tôi có công cụ mà, có muốn thử chút không?"
"Cậu hỏi, chúng tôi trả lời." Chân Dài lại một lần nữa trả lời đầy chắc chắn, "Điều kiện là các cậu không nhất định phải thả tụi tôi ra, nhưng cũng không được đưa chúng tôi về nhà."
"Thế nếu tôi lật lọng thì sao?"
"Bọn tôi đã bị vây lại thế này rồi, chẳng có tí uy hiếp nào cả, cậu không nhất thiết phải lãng phí thêm một công cụ, huống hồ trái đất đã tròn, nơi đây lại càng tròn hơn, sớm muộn gì rồi cũng sẽ gặp lại, cậu sẽ không muốn có thêm một kẻ thù nữa đâu."
Từ Vọng gật gù, so với sự xảo quyệt của Gầy Còm, sự hấp tấp của Đẹp Trai, cậu vẫn thích trao đổi với cái người hiểu chuyện này hơn.
"Đem đây." Từ Vọng chìa tay về phía Ngô Sênh.
Bạn học Ngô bị tước đoạt mất "quyền được hỏi" rõ ràng là rất không tình nguyện, nhưng vẫn đưa cho Từ Vọng danh sách câu hỏi đã nghĩ ra trong lúc còn đang ở bên dưới nhìn lén lên trên này -- ai bảo mình hồi nãy mới hỏi được một câu đã dính ngay thất bại toàn tập cơ chứ.
Anh vừa chán nản vừa thất vọng nghĩ bụng, gặp phải đối thủ có năng lực lý giải kém, đúng là dùng dao mổ trâu đi gϊếŧ gà(*) mà.
(*nguyên văn bản gốc là 一把好刀砍在破瓦罐上, nghĩa là dùng đao tốt đi chém bình vỡ, ý nghĩa tương tự với câu dùng dao mổ trâu đi gϊếŧ gà nên chúng mình dịch luôn như trên.)
"Họ tên." Trong "danh sách" của Ngô Sênh không có ghi mấy câu hỏi kiểu tán gẫu chuyện nhà như thế này, đây là câu hỏi thứ nhất mà Từ Vọng tự thêm vào.
Chân Dài lại không muốn phối hợp cho lắm: "Tên tuổi thì khỏi đi, chuyện trong này chỉ để lại trong này, đừng kéo qua đến hiện thực."
Từ Vọng rất dễ thương lượng: "Được, vậy tôi sẽ gọi các cậu là Chân Dài, Đẹp Trai, Gầy Còm, Trắng Toát."
Cao: "..."
Đẹp: "Được thôi."
Gầy: "..."
Trắng: "Sao cũng được."
"Từ Vọng," Không hề báo trước, Từ Vọng tự xưng tên tuổi, rồi lại chỉ sang bên cạnh, "Ngô Sênh, Ngô trong Ngụy Thục Ngô(1), Sênh trong cổ sắt xuy sênh(2)."
(1: Ngụy Thục Ngô là ba nước thời kì Tam Quốc.
2: cổ sắt xuy sênh có ý nghĩa tựa tựa như kèn trống linh đình, đàn ca sáo nhị, trong đó "sênh" cũng là tên của một loại nhạc cụ hình ống, câu này được trích trong bài thơ "Lộc Minh 1" của Khổng Tử.)
Ngô Sênh: "Sao tới lượt tôi lại phải giới thiệu kĩ quá vậy..."
Dường như không định đợi đối phương đáp lại, Từ Vọng nói xong liền trực tiếp cầm tờ danh sách lên đặt câu hỏi. Câu hỏi đầu tiên vẫn là cái câu hồi nãy thắc mắc: "Loại cửa ải mà các đội đều có thể nhìn thấy nhau như thế này, đến cuối chỉ có một đội có thể nộp bài thành công thôi sao?"
Chân Dài: "Đúng vậy."
Từ Vọng: "Sao các cậu biết?"
Chân Dài: "Trước khi đánh lén các cậu, bọn tôi cũng là người bị hại của một vụ đánh lén."
Từ Vọng: "Cửa 1/23 của các cậu cũng chỉ có đội mình thôi?"
Chân Dài: "Chắc có lẽ mỗi đội đều là ở cửa 1/23 chỉ có đội mình thôi, bởi vậy vừa nhìn đã biết các cậu mới từ cửa đầu tiên qua đây mà."
Từ Vọng: "Các cậu cũng là bị cưỡng chế hút vào trong này?"
"Ừm." Chân Dài thở hắt vài tiếng nghe không rõ, tựa như đang muốn cười, song khóe miệng