Chương 20: Kẻ tình nghi
Ngô Sênh và Tiền Ngải đã sớm bày mưu từ trước, mỗi người một hướng, nhưng sư tử thì không, bởi vậy sau khi hai người tách nhau ra, nó vẫn điên cuồng chạy xuyên qua lối đi chật hẹp theo quán tính.
Chỉ trong khoảng thời gian Từ Vọng với Ngô Sênh nói chuyện hai câu, sư tử đã tới gần đuôi máy bay, sự xuất hiện của nó khiến những hành khách vốn dĩ ở khoang thương gia nay đang tụ lại chỗ này, lại một lần nữa hốt hoảng kêu la, bỏ chạy tán loạn.
Trong nháy mắt, đuôi máy bay không còn một bóng người, lộ ra gương mặt của những cư dân vốn nơi này -- Cao Đẹp Gầy Trắng vẫn ở bên trong vòng tròn tím, cùng Huống Kim Hâm đang trông chừng bọn họ.
Giờ phút này mới là lần đầu tiên bọn họ thật sự thấy rõ vật đang điên cuồng lao tới rốt cuộc là thứ gì.
Huống Kim Hâm sợ đến đờ cả người, không động đậy nổi, nhưng chỗ hắn đứng không phải chính giữa lối đi, vì vậy người sẽ bị sư tử phi thẳng tới tông vào cũng chẳng phải hắn.
Chính giữa lối đi là vòng tròn tím.
Cao Gầy Đẹp Trắng, cả bốn gương mặt giờ đồng loạt biến thành trắng trắng trắng trắng.
Mắt thấy sư tử đang lao đến, Đẹp Trai ngửa mặt lên trời hét dài: "Đã bảo là phát hiện thấy có gì không đúng thì nhanh chóng kết thúc hội thoại, đừng có lưu luyến aaaaa --"
Trong tiếng hét thảm thiết xé họng lần thứ hai này, cuối cùng Từ Vọng đã lĩnh hội được ý nghĩa chân chính của câu nhắc nhở ấy.
Đó không phải là chìa bàn tay ấm áp cho đối thủ, giữa trời tuyết tặng than, mà là khát vọng được sống hừng hực mãnh liệt của chính bản thân.
Tiếng than ngút trời của Đẹp Trai còn chưa dứt, con sư tử vẫn không hề giảm tốc đã lao đến vòng tròn tím.
Khoảnh khắc này nó không còn giống sư tử nữa, mà như một con bò tót!
Ngay lúc này Cao Đẹp Gầy Trắng đã kéo được hồn về với xác, thi nhau ngã sang bên cạnh! Hoá ra vẽ vòng cầm chân chỉ có thể cầm được chân, mà bọn họ hiện tại không khác gì bốn nhánh đột nhiên bị héo trong cùng một chậu cây, gốc vẫn cắm trong chậu, nhưng thân thì ngã xiêu ngã vẹo, tận lực toả ra bốn phương tám hướng!
Sư tử phi qua vòng tròn tím, đâm sầm vào tường bao kim loại ở đuôi máy bay, tiếng vang chấn động đinh tai nhức óc!
Cao Đẹp Gầy Trắng thoát được một kiếp, hồn xiêu phách lạc, cũng may vẫn bình an vô sự, mỗi tội ống quần của Chân Dài bị móng vuốt của sư tử quẹt phải, rách một lỗ -- ai bảo chân hắn dài.
Vẫn đang theo sát tình hình chiến sự, Ngô Sênh đột nhiên hét lớn với phía bên kia lối đi: "Lão Tiền, ra tay!"
Một câu này lấy hơi từ đan điền, cả cơ thể anh cũng rung lên theo tiếng hét, mà xung chấn có thể lan truyền, vì vậy Từ Vọng đang ôm anh cũng vô tình hơi rung lên.
Từ Vọng thầm hít sâu một hơi, lại len lén thở ra, tỏ ra vô cùng tự nhiên mà ôm Ngô Sênh chặt hơn.
Chóp mũi thi thoảng lại chạm vào áo của đối phương, hơi thở quen thuộc đem cậu quay trở lại những năm tháng nằm giường tầng ở 222. Đó là khoảng thời gian đã được phủ lên một tấm kính lọc, bây giờ nhớ lại, vẫn có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.
Trong lòng Từ Vọng đã sớm nổ ra bắp rang bơ rồi, lách ta lách tách bùm bùm chíu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không hề hấn gì, đầy nghiêm túc cùng căng thẳng, chính khí ngời ngời mà tiếp tục đóng vai trò nền móng nâng đỡ đồng đội.
Mãi đến khi Tiền Ngải ra tay, dựa vào sức mình mà kéo thần hồn đã bay xa lắc xa lơ của cậu về --
"8888888! Khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu khẩu(*)!"
(*chữ Khẩu 口 đã chú thích ở chương 16)
Tiền Ngải hét vang từ phía ghế ngồi bên kia lối đi, thân hình co ro cúm rúm cũng âm thanh vọng chín tầng mây hình thành sự đối lập rõ ràng.
Gần như là cùng một lúc, phía đuôi máy bay, hay nói chính xác hơn là trên đầu sư tử, từ đâu bỗng xuất hiện bảy số "8" cùng bảy chữ "Khẩu"!
Từ Vọng nhìn ngẩn cả ra, Huống Kim Hâm cùng Cao Đẹp Gầy Trắng nhìn ngớ cả người, mà sư tử đang nằm phịch trên đất còn chưa kịp tỉnh táo lại sau cú va đập.
Giây sau, nào 8 nào Khẩu rơi xuống tức thì, hệt như tên lửa hành trình, chuẩn xác lao tới mục tiêu cần tấn công -- tứ chi và thân mình của sư tử!
Từng chữ Khẩu tròng vào thân mình nó, như thế vô số cái vòng lắc eo, ba số "8" xếp chồng lên nhau khóa chặt hai chi trước, ba số "8" khóa chặt hai chi sau, số "8" còn lại thì thắt đuôi nó thành nút kết. Sư tử bị trói chặt trong tầng tầng lớp lớp, hơn nữa còn chưa hoàn toàn hồi sức sau cú va đập ban nãy, nhất thời không sao thoát ra được.
Cao Đẹp Gầy Trắng nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O. Sức mạnh này, hiệu quả này, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác này... Con mẹ nó đây là công cụ bỏ tiền ra mua phải không!!!
Đồng đội tán thưởng, đối thủ kinh ngạc, thế mà Tiền Ngải vẫn không dám lơ là, lồm cồm bò dậy từ chỗ ghế ngồi, dồn đủ sức, lại hét lớn: "Thịt dê hầm, tay gấu hầm, đuôi nai hầm, vịt nướng, gà nướng, ngan nướng, heo kho, vịt kho, gà kho, thịt quay, nem tai đủ món(*)!!!"
(*đây là một đoạn được trích từ bài vè "Đọc tên món ăn", thường được dùng như một trò chơi để thi xem ai có khả năng nói lưu loát hơn, đọc nhanh mà không vấp, như kiểu bên mình hay thi nhau đọc "Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc" vậy.)
Vô số chữ Hán lập thể làm bằng gỗ thi nhau rơi xuống ầm ầm, vùi lấp cả con sư tử đang bị trói buộc, cuối cùng tạo thành một hòn non bộ chữ Hán!
Sư tử dường như còn vùng vẫy vài cái, nhưng rất nhanh đã từ bỏ rồi, chỉ còn tiếng thở hổn hển truyền ra từ khe hở giữa các chữ gỗ bày tỏ sự phẫn nộ cuối cùng của nó.
Tiền Ngải thở hắt ra một hơi, cẩn thận ló đầu ra từ khẽ hở ở chỗ ngồi, ngó về phía đuôi máy bay.
Gã có thể chậm rãi từ từ, nhưng Nhậm Ngũ Bát (58) bị gã ngồi lên đùi đã không thể chịu được nữa rồi: "Vị đại ca này, anh có thể đổi chỗ khác rồi hẵng nhìn ngó không?"
Bên này Tiền Ngải đứng lên đầy áy náy, liên mồm xin lỗi những hành khách bị gã coi như đệm thịt, bên kia Từ Vọng làm đệm thịt đến sảng khoái tinh thần, hoàn toàn không hề có ý định buông tay, tiếp tục duy trì tư thế ôm ôm ấp ấp này, đường đường chính chính ngẩng đầu hỏi Ngô Sênh: "Vừa nãy cậu bảo chủ nhân của con sư tử này là ai cơ?"
Dường như Ngô Sênh cũng không cảm thấy tư thế này có gì bất ổn, cực kỳ tự nhiên mà đem toàn bộ trọng lượng đè lên người Từ Vọng, đáp: "Triệu Nhất," Trong lúc tẩu thoát, anh đã kịp hỏi Tiền Ngải danh tính của tên đầu sỏ, "Một cô gái ở khoang hạng nhất."
"Cô ấy bị tra nam cắm sừng?"
"Đúng."
"Vậy sư tử đáng ra phải đuổi theo cạp tra nam chứ, gây sự với các cậu làm chi?"
"Ở trên cái máy bay này mà cậu còn đòi có logic à?"
"Xin lỗi, là tôi trẻ người non dạ."
"Tôi bảo này, hai cậu nói chuyện kiểu này không thấy mất tự nhiên à?" Tiền Ngải đứng trên lối đi bên cạnh, nhìn hai cán bộ lớp đầy khó hiểu, "Cò gì thì đứng lên từ từ nói, cậu xem cậu chèn ép hành khách người ta thế nào kia kìa."
"..." Trong thâm tâm Từ Vọng đã đá Tiền Ngải ra khỏi máy bay 180 lần rồi hơn nữa lần nào cũng không cho dù nhảy, đang hả hê thì bỗng thấy trên người nhẹ bẫng.
Ngô Sênh đứng dậy rồi.
Thầm thở dài một hơi trong lòng, Từ Vọng cũng đứng dậy theo, có điều không hề dừng bước, mà trực tiếp đi khỏi khoang phổ thông.
Ngô Sênh thắc mắc: "Cậu đi đâu?"
"Khoang hạng nhất," Từ Vọng chẳng thèm quay đầu, vừa đi vừa xoay xoay khớp tay khớp chân như thể chuẩn bị ra trận vậy, "Ai biết mấy cái cùm gỗ đó có thể trói được nó bao lâu, muốn cởi nút phải đi tìm người thắt nút."
Ngô Sênh không hề do dự, trực tiếp bảo Tiền Ngải: "Cậu với Tiểu Huống trông coi khoang phổ thông, có bất cứ tình hình gì, lập tức thông báo." Đoạn lập tức chạy đuổi theo bước chân của Từ Vọng.
Huống Kim Hâm hoàn toàn không hay biết gì về tình hình bên này, còn đang mải ngồi ở đó nghiên cứu chữ "Nhi(*)" trượt xuống một bên kìa, khi thì cầm lên ngắm nghía, lúc lại treo lên cổ mình xoay xoay, nghiên cứu vô cùng nhập tâm, hết sức hào hứng.
(*chữ Nhi: 儿, là một chữ trong tên các món ăn phía trên.)
Tiền Ngải nhìn hắn, lại nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của Ngô Sênh, bất chợt cảm thấy hoàn toàn đánh mất cảm giác an toàn.
Khoang hạng nhất.
Một cô gái tóc ngắn yên vị tại ghế số một; một cô gái đeo kính đứng trong góc, quay lưng lại với cả thế giới; một tên đàn ông trông mặt đã thấy viết rõ "Tra nam" đứng đằng sau cô gái đeo kính, dịu dàng dỗ dành; một tên đàn ông khác trên mặt cũng tương tự viết "Tra nam" nhưng so với tên trước còn có thêm hai chữ "Cơ bắp", quỳ trước mặt cô gái tóc ngắn, giả vờ giả vịt tự cho bản thân mấy cái bạt tai, diễn xuất chán đến mức gượng gạo; duy nhất ở một mình là cô gái xinh đẹp tóc xoăn sóng nhẹ, ngồi tại ghế số năm, cô ta chẳng giao tiếp với ai, nhưng trông có vẻ cũng không được ổn lắm, mặt mày trắng bệch, lớp trang điểm cũng hỏng rồi, hiển nhiên là vừa rồi kinh hãi không nhẹ, lúc này trong ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ toàn là ngơ ngác lẫn cùng khủng hoảng.
Từ Vọng chưa từng gặp Triệu Nhất, nhưng bất kể là theo thứ tự ghế ngồi hay dựa vào tình thế trước mắt, đều có thể ngồi vào đúng chỗ.
"Đừng tát nữa, mặt không đau thì tay cũng mỏi rồi." Cậu đi đến trước mặt cô gái tóc ngắn, một hơi kéo tra nam cơ bắp lên, vứt sang bên cạnh, sau đó tự mình ngồi xuống trước mặt cô.
Triệu Nhất cúi đầu, không khóc, nhưng ánh mắt ảm đạm vô cùng.
Từ Vọng nghiêng đầu, từ dưới nhìn lên phía cô, lộ ra nụ cười tinh nghịch: "Xấu Xa, xin chào."
Triệu Nhất vốn dĩ ghét bỏ chau mày trước khuôn mặt tươi cười đột nhiên xuất hiện này, nghe xong ngơ ra, hỏi ngược lại theo bản năng: "Anh gọi tôi là gì?"
"Xấu Xa đó." Từ Vọng nói, "Cô là ảo thuật gia, con sư tử đó chắc hẳn phải rất tin tưởng cô, yêu mến cô, mới nghe lời cô. Các người đáng ra phải là đồng đội, là bạn bè, nhưng giờ cô lại thả nó ra ngoài chạy loạn khắp nơi, không thèm quan tâm nó làm người khác bị thương, cũng không thèm quan tâm nó bị người khác làm hại," Cậu chớp mắt đầy vô tội, "Tôi gọi cô là Xấu Xa, lại còn sai à?"
Cuối cùng trên gương mặt Triệu Nhất cũng thay đổi biểu cảm, đó là loại căng thẳng cùng lo lắng mà không thể nào giả vờ được: "Nó bị thương rồi?!"
"Chưa thấy máu, nhưng hẳn là bị va đập không nhẹ, đau phết đấy," Từ Vọng thở dài, "Chắc là toàn nội thương."
Triệu Nhất vội vàng đứng lên, muốn đi ra ngoài, lại bị Từ Vọng đứng lên cùng lúc ngăn lại.
"Cô trực tiếp biến nó về lại kho hàng không phải là được rồi sao, ở đó yên tĩnh, không khí cũng lưu thông, càng tốt cho việc nghỉ ngơi dưỡng sức."
Triệu Nhất mím chặt môi, không nói gì.
Từ Vọng chưa hề bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của cô, kể cả vẻ không cam tâm dưới đáy mắt.
Cậu nhếch khóe miệng, cười nhẹ tỏ vẻ bó tay: "Cục tức này của cô vẫn chưa xả hết, chưa muốn rút lại con bài mang tính uy hiếp nhất, có phải không?"
Cuối cùng Triệu Nhất cũng nhìn cậu, lần đầu tiên bốn mắt chính thức chạm nhau.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Câu hỏi này có chút muộn màng, nhưng Từ Vọng vẫn thích trả lời, bí kíp tung hoành trung tâm nhà đất trong những năm này của cậu là "Chỉ cần khách hàng chịu giao tiếp, không có hợp đồng mua nhà nào không kí được".
"Từ Vọng." Cậu vô cùng hào phóng thông báo họ tên.
Triệu Nhất càng dứt khoát hơn, lắc đầu: "Tôi không quen anh."
Từ Vọng càng trực tiếp hơn: "Tôi cũng không quen cô, nhưng ban nãy tôi suýt nữa vì cô thất tình mà bỏ mạng nơi hàm sư tử."
"Tôi không thất tình." Trong mắt Triệu Nhất lóe lên sự quật cường.
Từ Vọng chính là đợi câu nói này: "Nếu đã không thất tình, làm loạn cho ai xem?"
Hai mặt Triệu Nhất trừng to, bộ dạng tức anh ách ngược lại có chút dễ thương.
Từ Vọng lại lần nữa kéo tra nam cơ bắp qua, vừa muốn nói tiếp thì bị đối phương giằng ra.
"Tao nhịn mày đủ rồi, mẹ nó mày là thằng nào!" Tra nam cơ bắp hình như chê chỉ giằng ra là chưa đủ, còn đẩy mạnh Từ Vọng một cái. Hắn đã từ