Chương 21: Khương Tam Nhị
Cách giờ bom nổ, còn 02:19:43.
Ngô Sênh vốn chỉ mong tìm được một nam thanh niên phù hợp với gu của Triệu Nhất, giải quyết triệt để vấn đề của khoang hạng nhất, cho dù Triệu Nhất cùng người kia có không thành đôi đi chăng nữa, ít nhiều gì cũng còn có thể chuyện trò tâm sự đôi câu, đỡ bị tên tra nam tiền nhiệm quấy rầy, vừa lơ là một cái là tâm trạng lại tụt dốc suy sụp, thì họ cũng chưa chắc đã có cách thoát chết.
Vậy mà không ngờ lại thu được tin tức đáng giá từ chỗ Hứa Nhị Linh.
Có điều Hứa Nhị Linh cũng chỉ mới thông qua tiếp viên hàng không mà khoanh vùng được vài kẻ tình nghi này thôi, vẫn chưa thực sự tiếp xúc với ba người bọn họ.
Dưới sự điều hành và sắp xếp của tiếp viên, mười mấy hành khách chạy nạn từ khoang thương gia trốn đến khoang phổ thông đang lục tục trở về. Giữa sự lo lắng bất an của họ còn xen lẫn một chút vui mừng vì may mắn thoát chết sau đại nạn, chắc mẩm sư tử đã thực sự biến mất rồi.
Khoang thương gia bên này đã dần dần yên ổn trở lại, đằng kia Ngô Sênh kéo Từ Vọng tới chỗ giao giữa khoang thương gia với khoang phổ thông, hỏi cậu như đã có suy tính điều gì: "Khương Tam Nhị, Phong Lục Nhất, An Thất Cửu, cậu đã nói chuyện với những ai rồi?"
Khoang phổ thông bắt đầu từ số hai mươi ba, Từ Vọng nhớ rõ rằng cậu đã bắt chuyện đến chỗ Hoa Ngũ Ngũ, bởi thế đáp án không thể hiển nhiên hơn được nữa: "Khương Tam Nhị, tôi mới chỉ nói chuyện với người này thôi."
Ngô Sênh hỏi: "Có gì bất thường không?"
Từ Vọng nghĩ kĩ lại, song chẳng thể nào nhớ ra gương mặt người nọ chứ đừng nói là nội dung trò chuyện. Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành quay lại khoang phổ thông, đứng từ phía xa nhẩm đếm số theo ghế ngồi ngược dần đến đúng bóng lưng kia, cuối cùng mới tìm lại được đôi chút ấn tượng.
Đó là một người đàn ông trung niên cực kì bình thường, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, quần sẫm màu, hơi phát tướng chút đỉnh, ít nói kiệm lời, dè dặt kín đáo, ngũ quan không có gì đặc biệt, bình thường đến nỗi còn không cần phải vứt vào giữa đám đông, chỉ cần tùy ý chọn một chỗ đứng, bạn vẫn sẽ tuyệt nhiên không hề để ý đến anh ta.
"Anh ta bảo con gái ở xa vừa mới sinh cháu," Từ Vọng tìm được thông tin có giá trị sử dụng từ trong trí nhớ của mình, "Anh ta đi thăm con gái và cháu ngoại."
Đến cả lý do đáp chuyến bay này cũng đơn giản mộc mạc như thế, hoàn toàn không có vẻ gì như dẫn dắt đến những "tình tiết diễn biến phim" máu chó cả.
"Cậu thấy có khả nghi không?" Ngô Sênh vừa nhìn bóng lưng người nọ vừa hỏi. Nói một cách chính xác thì lưng ghế cũng đã che cả tầm nhìn rồi, chủ yếu là nhìn được cái gáy mà thôi.
Từ Vọng lắc đầu. Nếu thấy đáng ngờ, ngay lúc đó cậu đã phải moi chuyện kĩ hơn rồi, làm sao mà lại còn phải đợi đến lúc đếm số ghế ngồi lần nữa mới nhớ ra được.
"Thế cậu thấy Hứa Nhị Linh có đáng nghi không?" Ngô Sênh đột nhiên lại hỏi thêm.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Từ Vọng, cậu vô thức quay đầu nhìn lướt qua hướng khoang hạng nhất, rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Sênh: "Cậu nghi ngờ cậu ta?"
"Bán tín bán nghi." Ngô Sênh phân tích hết sức tỉnh táo, "Chuyện gì cũng có thể xảy ra trên cái máy bay này, cậu ta có thể là "chỉ dẫn", nhưng cũng có thể là "kẻ gây nhiễu", thậm chí chính là hung thủ vụ này luôn."
Từ Vọng trầm ngâm trong giây lát, chậm rãi lắc đầu: "Tôi cảm thấy không phải cậu ấy."
Ngô Sênh không thể hiểu nổi "khởi nguồn của sự tự tin" từ cậu: "Chắc chắn vậy sao?"
Từ Vọng nghiêng đầu, hỏi: "Dựa vào tính cách của cậu, nếu như cậu đã lắp bom ổn thỏa cả rồi, cậu vẫn sẽ nhảy ra gây nhiễu cho đối thủ sao?"
"Sao vậy được." Ngô Sênh phủ định gần như không cần suy nghĩ, "Chỉ còn có hai tiếng đồng hồ, cứ ngồi im ẩn mình giữa các hành khách chờ đến lúc bom nổ là được rồi, lại còn tự nhảy ra, chủ động tiến vào tầm ngắm của những kẻ truy tìm, dù có dùng lời lẽ biện minh cao siêu hay thân phận trong sạch đến nhường nào, thì bản thân hành động này cũng rất ngu xuẩn."
"Vậy thì đúng rồi," Từ Vọng vuốt vuốt cổ áo anh, "Cậu với Hứa Nhị Linh nói chuyện mà không cảm thấy cực kì thân quen gần gũi hay sao?"
Ngô Sênh vừa định gật mạnh đầu, đột nhiên khựng lại, bắt đầu cảnh giác.
"Cái tính cách thiếu đánh của cậu ta nói thẳng ra thì chính là bản sao của cậu," Từ Vọng nhìn như xoáy sâu vào mắt bạn học cũ, thở dài, "Mà tôi nghĩ người có trí tuệ ngang cậu, nếu như chính cậu ta là hung thủ, chắc sẽ không tự cho là mình thông minh mà nhảy ra vậy đâu."
"..." Ngô Sênh không còn lời nào để đáp lại.
Cậu khen thì khen hẳn, chửi thì chửi hẳn, cái kiểu khen ngợi kèm chửi xéo này, người ta làm sao mà đón nhận chứ?
Trở lại khoang phổ thông, nơi này cũng đã khôi phục trật tự, nam nữ tiếp viên đều đang ở phía đuôi máy bay bận rộn chuẩn bị xe đồ ăn đồ uống, chắc là lát nữa sẽ đẩy xe ra rót nước chấn an tinh thần cho các vị hành khách.
Sư tử đã biến mất, ngay đến cả những chữ Hán lập thể kia cũng không còn, cả đuôi máy bay chỉ còn lại mỗi Cao Đẹp Gầy Trắng trong vòng tròn tím, thấy Từ Vọng quay lại, ánh mắt Đẹp Trai phóng về phía cậu quả thực sắc lẻm như một thanh kiếm của sự phẫn nộ.
"Cậu có phải con người không thế hả!" Cách một đoạn lối đi dài, Đẹp Trai gân cổ lên hét với Từ Vọng, "Sư tử đã nhào đến tận đây rồi, cậu cũng không thể giải trừ vòng tròn tím được sao?! Đấy là nhờ mạng bọn này lớn, chứ nếu vận may bình thường thì đã suýt chết rồi đấy biết chưa --"
"Được rồi được rồi," Gầy Còm huých huých cậu ta hai phát, tựa như cảm thấy thế này vừa ngu ngốc lại vừa mất mặt, "Chết thì lại xuyên về thực tại thôi, cũng đâu phải mất mạng thật đâu."
"Nhưng sẽ bị thương bị đau chứ!" Đẹp Trai đầy căm phẫn.
Gầy Còm nghẹn lời.
Trắng Toát lạnh nhạt liếc qua một cái, nở nụ cười giễu cợt Đẹp Trai: "Bảo cậu ngu ngốc cậu lại còn bắt đầu chảy nước mũi. Đây là chiến trường, chúng ta là tù binh, người ta ra tay vừa phải đã là nhân nghĩa hết mực rồi, cậu lại còn mong người ta sợ cậu chịu đau mà cố tình giải trừ công cụ cho cậu nữa?"
"Mỗi người bớt nói một câu đi, đấu thắng rồi thì có thể nộp bài thôi chứ sao." Chân Dài không nghe tiếp được nữa, cảm thấy thảm hại kiểu mất mặt từ đây lây sang tận nhà hàng xóm.
Lúc này Từ Vọng đã tới trước mặt bọn họ, cũng đại khái hiểu được câu chuyện cãi lộn: "Lúc sư tử lao đến đây không phải là tôi cố tình không giải trừ vòng tròn tím đâu..." Cậu gãi gãi đầu, có chút áy náy ghé lại gần Cao Đẹp Gầy Trắng, thật thà hỏi, "Công cụ còn có thể giải trừ nữa à?"
Cao Đẹp Gầy Trắng: "..."
Họ mà không chết oan ở đây, thì thật đúng là kì tích.
Năm phút tiếp đó, Tiền Ngải chia sẻ về kinh nghiệm thao tác "làm sao để giải trừ hiệu lực của công cụ đang được sử dụng bằng ý nghĩ" -- đống chữ mà hắn để chất đống ở đuôi máy bay cũng là biến mất theo cách này, kì thực vô cùng đơn giản, chỉ cần nhìn thẳng vào vật muốn giải trừ hiệu lực, rồi cứ tự đọc thầm tên công cụ đã sử dụng là được; còn Từ Vọng và Ngô Sênh thì nói lại với Tiền Ngải và Huống Kim Hâm về thông tin vừa có được từ chỗ Hứa Nhị Linh.
"Tiểu Huống, em cứ tiếp tục canh chừng bốn người họ, có điều những chuyện liên quan đến kẻ tình nghi, tuyệt đối không được để lộ." Từ Vọng dặn dò.
Thực ra gọi là "không để lộ", chẳng qua cũng chỉ để an ủi về mặt tâm lý mà thôi, đều ở trong cùng một khoang máy bay, bất kể gió thổi cỏ lay gì chỉ cần liếc mắt là rõ mồn một, ba người bọn họ đi tìm ai làm sao mà giấu được Cao Đẹp Gầy Trắng, cùng lắm cũng chỉ là không để bốn người kia nghe thấy họ nói chuyện gì với nhau thôi -- họ cũng