Chương 22: Phản công
Cách giờ bom nổ, còn 02:10:04.
Trong túi quần tìm được hàng cấm thì nhận, cuốn sổ nhỏ không hề bắt mắt tìm thấy trong hành lí thì lại không chịu nhận?
Ba người tụm lại một chỗ, qua loa lật giở cuốn sổ, càng lật càng bớt thắc mắc, nhưng lòng lại càng thêm nặng nề.
Đó là một cuốn sổ tay tuyên truyền, hay nói cách khác, là sổ tay truyền giáo. Trong đó miêu tả cư sĩ Linh Chân như một vị thần vạn năng, tôn thờ cư sĩ Linh Chân có thể độ qua mọi tai ương, cơ thể không còn bệnh tật, linh hồn vĩnh viễn bất diệt. Càng khiến người ta lạnh gáy hơn là, trong đó còn kể chuyện một "tín đồ đạt được sự bất tử":
Những năm cuối đời Thanh, một thôn dân mắc bệnh nặng đã được cư sĩ Linh Chân chỉ điểm trong mơ, sau khi tỉnh lại phát hiện trên cổ đeo thêm một sợi tơ đỏ thắt hồ lô làm từ ngọc lưu ly, lớn chừng một thốn(*), trong suốt đẹp đẽ. Từ đó về sau, hắn ta quy y cư sĩ Linh Chân, hiến tế lợn bò dê các loài cho cư sĩ, mỗi lần làm thịt gia súc, trong hồ lô sẽ có thêm một chút máu.
(*thốn: đơn vị đo lường thời cổ của Trung Quốc, 1 thốn bằng 3.33 cm.)
Thế nhưng tới khi chỉ cần thêm một giọt nữa là hồ lô sẽ đầy, bất kể thôn dân có gϊếŧ bao nhiêu gia súc đi chăng nữa, máu trong hồ lô cũng không hề tăng lên. Vì vậy vào lễ sinh thần của cư sĩ Linh Chân (ngày mười bốn tháng chín âm lịch), hắn ta tổ chức tiệc lớn trên sông, mời toàn bộ người trong thôn tới, hạ độc vào thức ăn, cuối cùng toàn thôn hơn một trăm mạng người không ai thoát nạn, giọt máu cuối cùng trong hồ lô, vì vậy mà đầy.
Vì "có công hiến tế", thôn dân được cư sĩ Linh Chân triệu hồi, không chỉ chữa khỏi một thân bệnh tật, còn có được sinh mạng bất lão bất tử(*), mà những người bị hại trong màn "hiến tế" này, lại bị miêu tả thành "kẻ may mắn được lựa chọn", linh hồn có thể thăng thiên, vĩnh viễn đi theo bên cạnh cư sĩ Linh Chân.
(*bất lão bất tử: không già không chết.)
"Đây là thứ quái quỉ gì vậy!" Tiền Ngải xem xong dựng hết cả da gà gai ốc, lại nhớ đến hình vẽ trên bìa, trong giây lát càng thấy quỷ dị hơn, "Đồ thần kinh, chuyện giả như vậy ai tin?"
"Cậu không bệnh tật không tai ương tất nhiên không tin, nhưng những người đang ốm đau khổ nạn, khẩn thiết muốn tìm niềm an ủi cùng chỗ dựa tinh thần thì sẽ tin." Từ Vọng làm ở bộ phận tiêu thụ nhiều năm như vậy, tiếp xúc nhiều nhất chính là con người, nhìn thấy nhiều nhất cũng chính là lòng người.
"Ngày mười bốn tháng chín âm lịch..." Ngô Sênh khép cuốn sổ lại, nhìn các đồng đội, "Chính là hôm nay."
"Ý cậu là gì?" Tiền Ngải trừng to hai mắt vẻ như không thể tin nổi, nhìn Ngô Sênh, lại quét một lượt Khương Tam Nhị, cả người dựng ngược lông tơ, "Đừng bảo ý cậu là tên này đặt bom vì muốn hiến tế tất cả mạng người trên máy bay cho tên cư sĩ gì gì đấy nhé?"
Cuộc thảo luận của ba người toàn bộ đều lọt vào tai Khương Tam Nhị -- chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng chẳng thèm giấu hắn nữa, không ngờ Khương Tam Nhị lại hốt hoảng giành trước gào lên thanh minh: "Cái này không phải của tôi, không liên quan gì đến tôi cả!"
Tiếng kêu gào của hắn đều run rẩy, cơ mặt cũng đang chấn động, "chuyện hiến tế tất cả sinh mạng trên máy bay" tựa hồ khiến hắn hoảng sợ vô cùng.
Tiền Ngải chưa chi đã coi người ta như "tín đồ cuồng loạn điên khùng", chính nghĩa đầy mình mà xách cổ áo hắn lên: "Tìm thấy trong hành lí của ông, không phải của ông lẽ nào là của bọn tôi?!"
Khương Tam Nhị mặc dù trung niên phát tướng, nhưng dáng người không cao, một tí thịt mỡ trên người ấy cộng lại cũng chỉ bằng hai cái bắp tay của Tiền Ngải, bị xách cổ áo như vậy, gót chân liền rời khỏi mặt đất, chỉ còn mũi chân vẫn cố gắng nhón lên.
Từ Vọng không để lỡ thời cơ liền xáp lại, nhân lúc phòng ngự tâm lí của Khương Tam Nhị yếu ớt nhất mà tấn công: "Mật mã."
Không biết là Khương Tam Nhị vì bị đổ oan nên ấm ức quá, hay là cái oan tính mạng của cả máy bay từ trên trời rơi xuống này khiến hắn quá sợ hãi, nước mắt nước mũi tèm lem: "Tôi thật sự không biết mật mã gì hết, tôi chỉ đem ít bột lên đây thôi, cậu có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám cho nổ máy bay đâu..."
Từ Vọng nhìn chằm chằm đánh giá hắn một hồi, rồi thở dài một hơi: "Lão Tiền, thả ra đi, không phải ông ta."
"Nhưng cuốn sổ ở trong hành lí của ông ta..." Tiền Ngải không muốn từ bỏ, bị dày vò suốt hai tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối mà!
"Chỗ ngồi của ông ta cách xa nơi này," Ngô Sênh bình tĩnh phân tích, "Ai cũng có thể dễ dàng động tay động chân với hành lí của ông ta."
"Nhưng không phải ông ta lên máy bay muộn hay sao," Tiền Ngải nói, "Nếu như lúc ông ta lên máy bay giá để hành lí đều đã xếp kha khá rồi, đợi ông ta để nốt đồ là đầy rồi, ai đó lại qua đây lật giở không phải là rất kỳ quái à?"
Từ Vọng dường như nhớ ra gì đó, u ám nhìn về phía đồng đội: "Nếu như trong lúc bay giá để hành lí bị bật tung, vali balo các thứ rơi đầy đất thì sao?"
Tiền Ngải còn đang tiếp nhận và tiêu hóa thông tin, Ngô Sênh chớp mắt đã hiểu ra: "Hành lí bị rơi trong lúc bay? Ai thu dọn?"
"Hai tiếp viên, tôi," Từ Vọng ngừng một chốc, "Còn có hai hành khách."
"Ai?" Ngô Sênh vội vàng hỏi.
"Không biết tên," Từ Vọng lắc đầu, nhưng rất nhanh hai mắt lại sáng rỡ, "Nhưng tôi có thể nhận ra bọn họ."
"Anh Từ, anh Ngô, anh Tiền --" Tiếng gọi bất ngờ cắt ngang bầu không khí căng thẳng, cũng khiến sợi dây đang căng lên trong lòng cả ba người bỗng nhiên được buông lỏng.
Là Huống Kim Hâm còn đang ở xa xa phía đuôi máy bay.
Cũng chỉ có đồng chí này mới có sức lan tỏa phật hệ(*) thần kỳ đến vậy, khiến người ta mới nghe thấy giọng hắn, không cần biết là nói cái gì, đều bất giác trở nên thả lỏng.
(*phật hệ: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, đã chú thích ở chương 10.)
Tiễn Khương Tam Nhị đã sợ đến đờ người về lại chỗ ngồi, trói lại bằng đai an toàn, ba người nhanh chóng bước về phía Huống Kim Hâm, tưởng là Cao Đẹp Gầy Trắng lại giở trò gì. Không ngờ mới tới gần đuôi máy bay đã nghe thấy tiếng nhạc nhẹ truyền ra từ khu trà nước.
Giai điệu rất nhẹ nhàng, chất lượng âm thanh lại vô cùng thô ráp.
Đây là tiếng chuông báo hành khách gọi.
"Cứ kêu mãi, em không dám tiếp." Ở khoang phổ thông Huống Kim Hâm đã chứng kiến toàn bộ những "sóng gió" mà Từ Vọng phải trải qua, tạo nên bóng ma tâm lí không thể phai mờ đối với những sự việc bột phát, cộng thêm việc biết rõ năng lực ứng phó của bản thân còn non nớt, vì vậy lập tức gọi đồng đội về xử lí.
Ba người nhìn nhau qua lại, dự cảm đều không được tốt lành lắm -- tiếng chuông gọi đã kêu lâu như vậy, mà không có một tiếp viên hàng không nào quay về trả lời, rõ ràng là cái bẫy dành cho bọn họ chứ còn gì nữa!
Vậy nhưng bẫy thì giống nhau, cơ mà lòng hiếu kì cùng sức khám phá của con người đối với thế giới đầy cạm bẫy này thì lại hơi hơi khác biệt.
Tiền Ngải giơ tay đầu tiên, trong giọng điệu thương lượng chất đầy nỗi ám ảnh sau khi bị dày vò: "Thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, tôi nghĩ là thôi đi thì hơn."
"Tiếp đi." Hai tay Ngô Sênh đút túi quần, trông có vẻ như chẳng hề hấn gì, thực ra đầu mày cuối mắt đều viết rõ không phục, "Tám mươi kiếp nạn đều đã qua rồi, cửa cuối cùng còn sợ gì nữa(*)."
(*trong "Tây du kí", Đường Tăng và các đồ đệ phải vượt qua 81 kiếp nạn mới có thể lấy được kinh, ở đây tác giả mượn chi tiết này để nói về những khó khăn mà bọn họ đã gặp phải.)
Hai người đều đã bày tỏ quan điểm, lại đều không hề có hành động thực tế nào cả, nhất thời khiến Từ Vọng mang trong mình cảm giác sứ mệnh, đây không phải là đang chờ "đội trưởng" cậu đưa ra phán quyết hay sao? Trong lúc nhiệt huyết dâng trào, hào khí tung trời, cậu liền đưa tay ra nhấn nút tiếp nhận!
Ngô Sênh hài lòng nhếch mày.
Tiền Ngải ôm ngực, sự thiên vị xa gần thân sơ này rõ ràng quá rồi đấy!!!
Cùng lúc đó, trong máy phát thanh truyền ra giọng của một bà lão, tốc độ nói cực nhanh, chứa đầy sự bất mãn: "Sao ai cũng có chăn mà tôi lại không có? Ức hiếp bà già này đấy à! Còn nữa tôi nói cho cô cậu biết, điều hòa của các cô các cậu mở hơi bị to đấy, lúc ngủ là lúc dễ trúng gió nhất có biết không hả?"
Thanh âm tuy êm ái nhưng bà lão vẫn có thể khiến nó toát lên khí thế của bạo vũ lê hoa châm(*).
(*bạo vũ lê hoa châm: là một loại ám khí rất lợi hại trong tiểu thuyết "Sở Lưu Hương truyền kỳ" của Cổ Long.)
Từ Vọng vội vàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà dỗ dành: "Bà à bà đừng nóng, bà nói số ghế ngồi cho cháu, giờ cháu đem chăn qua cho bà liền."
"Làm gì có số siếc gì, dưới này vắng tanh vắng ngắt nên ngồi bừa mà."
Từ Vọng không hiểu: "Dưới này?"
"Đúng vậy, đèn cũng tù mù, tối om om sợ chết người."
"..."
"Đúng rồi, quên mất chưa nói, cái máy bay này của các cô cậu kiểu gì thế, sư tử cũng dám tùy tiện đem lên sao, lồng vỡ sẽ gây chết người đó hiểu không!"
Ba người bạn đồng thời lùi một bước, vai kề vai tay khoác tay, tựa như làm vậy có thể lấy thêm được chút hơi ấm chốn dương gian.
"Alo? Tôi nói các cậu có đang nghe không vậy? Alo --"
Cạch.
Từ Vọng ấn nút ngắt cuộc hội thoại.
"Tôi đã bảo đừng có tiếp rồi..." Tiền Ngải muốn khóc.
Ngô Sênh mặt vẫn tỉnh bơ, như thể không hề sợ hãi, thế nhưng ánh mắt vẫn len lén liếc nút trò chuyện một cái, xác nhận đèn thật sự đã tắt rồi, mới lặng lẽ thở ra một hơi.
"Không sao, đừng sợ," Từ Vọng gắng gượng tinh thần, vuốt xẹp tóc tai đang dựng hết cả lên của bạn học Tiền, "Đừng để ý tới những "tình tiết kinh dị" không quan trọng này, chúng ta tiếp tục tìm hai người giúp nhặt đồ kia."
Mang theo sự lạnh lẽo dai dẳng không dứt đến từ kho hàng, ba người đồng đội đi một lượt từ đầu đến đuôi lại từ đuôi lên đầu máy bay, cuối cùng Từ Vọng kéo hai người bạn đến nơi giao tiếp giữa khoang phổ thông và khoang thương gia.
"Nhận ra rồi?" Ngô Sênh vừa nhìn bộ dạng của cậu liền hiểu ngay.
Từ Vọng gật đầu.
Tiền Ngải nuốt một ngụm nước bọt đầy căng thẳng: "Nhưng mà sao vẻ mặt cậu lại giống như sắp gặp đại nạn thế..." Gã không giỏi quan sát sắc mặt lắm, thật sự là vẻ "nghiêm trọng" trên mặt Từ Vọng mãnh liệt đến mức muốn người ta ngó lơ cũng khó.
Ngô Sênh trực tiếp hỏi trọng điểm: "Ghế số mấy?"
Từ Vọng chậm rãi nhìn lên: "Sáu mốt, bảy chín."
Tiền Ngải chau mày: "Sao tôi cứ cảm giác đã nghe qua hai số này ở đâu?"
"Phong Lục Nhất, An Thất Cửu." Giọng Ngô Sênh trầm xuống, "Hai kẻ tình nghi mà vốn chúng ta định đi hỏi."
Tiền Ngải mãi mới nhận ra, bừng tỉnh đại ngộ.
"Vậy còn hỏi cái gì," Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, "Hung thủ đặt bom chính là một trong hai người này... Khoan đã," Mặt Tiền Ngải chợt biến sắc, "Chắc không phải cả hai đấy chứ?"
Từ Vọng và Ngô Sênh im lặng.
Tại sao không phải chứ? Đâu có quy định rằng hung thủ đặt bom chỉ có thể là một người.
Trong sự im lặng của đồng đội, Tiền Ngải khó có thể lạc quan được: "Tôi không muốn ba đánh hai đâu..."
Gã than vãn cực kỳ chân thành, cứ như thể bên ít người hơn là bản thân bọn họ vậy.
Cách giờ bom nổ, còn 01:45:37.
Khoang phổ thông hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếp viên thi thoảng đi qua, phục vụ những hành khách có nhu cầu.
Một khoảng khắc ngẫu nhiên nào đó, hai tiếp viên ở hai vị trí khác nhau đồng thời dừng bước, như một sự trùng hợp không thể bình thường hơn, hai người họ không hẹn mà cùng cúi người xuống nói chuyện với hành khách ở ghế ngồi bên cạnh.
Nếu như có thuận phong nhĩ(*), thì có thể nghe thấy bọn họ nói cùng một câu: "Vị tiên sinh này thật ngại quá, hành lí của anh chiếm mất chỗ của các hành khách khác, có thể làm phiền anh dịch chuyển một chút không?"
(*thuận phong nhĩ: tai nghe theo gió.)
Phản ứng của hai vị hành khách cũng y hệt nhau, đều không được kiên nhẫn cho lắm --
Phong Lục Nhất: "Hành lí cũng có chỗ cố định à?"
An Thất Cửu: "Hành lí để ở đâu mà chả như nhau?"
Tuy nói vậy nhưng hai người vẫn đứng dậy đi cùng tiếp viên, có điều một người mở giá để hành lí ngay trên đầu, một người lại tiến lên hai hàng mới mở giá để hành lí ra.
Hành lí của hai người đều rất đơn giản, Phong Lục Nhất là balo du lịch, An Thất Cửu là vali xách tay có khóa kéo.
Chính vào lúc bọn họ lôi hành lí của mình xuống, đột nhiên xuất hiện hai bóng người không biết ở đâu chui ra! Một người giật balo của Phong Lục Nhất, một người giật vali của An Thất Cửu, cướp được liền chạy về phía đuôi máy bay!
Tiếp viên chỉ được nhờ là nhắc nhở hai người chủ động tìm hành lí của bản thân -- dù sao giá để mênh mông, muốn tìm ra hành lí nào là của ai thực sự rất khó khăn -- lại không hề biết đến màn "cướp giật" theo sau, nhất thời bị dọa ngây cả người.
Phong Lục Nhất và An Thất Cửu rất nhanh đã phản ứng lại, cất bước đuổi theo: "Đứng lại cho tôi --"
Vậy nhưng bọn họ vẫn chậm mất vài giây, khi đuổi tới đuôi máy bay, chỉ kịp nghe thấy tiếng nhà vệ sinh hai bên khóa cửa. Hai người không cam lòng, ra sức đập cửa, như thể thứ bị cướp không phải là hành lí mà là mạng người vậy: "Mở cửa! Mau mở cửa --"
Bên trong nhà vệ sinh bên trái, Từ Vọng dễ dàng lật tung đến tận đáy chiếc balo, trên mặt đất rơi đầy sản phẩm in ấn, nào là sổ tay, sổ nhỏ, tờ rơi, thậm chí còn có một cuộn biểu ngữ "Pháp hội Linh Chân, pháp lực vô biên" -- lúc sắp đặt kế hoạch, Từ Vọng đã nghĩ tới trong hành lí của hai người chắc chắn có manh mối, nhưng không ngờ lại "nhiều" như vậy.
Bên trong nhà vệ sinh bên phải, Tiền Ngải dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không lôi được khóa kéo ra khỏi ổ khóa mật mã, tức điên lên, trực tiếp nhảy lên vali giậm bình bịch! Vài giây sau, vali hoàn toàn "vỡ toang". Tiền Ngải "Hừ" một tiếng, giật luôn nắp vali đã nát đến nhìn không ra hình dạng, bên trong là quần áo được gấp rất gọn gàng ngăn nắp, gọn gàng tới mức hoàn toàn không phù hợp với An Thất Cửu "mỡ màng" bên ngoài cửa. Tiền Ngải lật vali lại, quần áo thi nhau rơi xuống, đồng thời, một tấm da dê ố vàng cũ kĩ cũng rơi ra.
Tấm da dê đó to khoảng tờ A4, phía trên dùng màu tối vẽ lên một cảnh tượng khiến da đầu người ta tê dại -- dưới đất, xác chết phơi đầy, máu chảy thành sông, trên trời, một người tay cầm đao máu đang phi thăng. Nét vẽ rất thô sơ, thế nhưng chỉ vài nét đơn giản, lại dường như có thể nhìn ra niềm vui cuồng loạn trong đôi mắt khép hờ của kẻ phi thăng.
Phía trên chính giữa tấm da dê có đề tên của bức tranh -- hiến tế thành tiên đồ(*).
(*hiến tế thành tiên đồ: bức tranh hiến tế thành tiên, nhưng vì đây là tên bức tranh nên chúng mình vẫn để phiên âm Hán Việt.)
Tiếng đập cửa điên cuồng dai dẳng không dứt, ngay lúc hành khách xung quanh sắp quen với tiếng đập cửa đến mức coi như nhạc nền, cửa nhà vệ sinh hai bên đột nhiên mở ra cùng lúc!
Từ Vọng ôm một xấp "tà vật truyền giáo", Tiền Ngải thì cầm tấm da dê kia.
Phong Lục Nhất và An Thất Cửu biến sắc, không còn khí thế lúc trước nữa, dường như quên mất đây là khoang máy bay khép kín, hoảng loạn không thèm tìm đường, xoay người liền chạy ngược về!
Thế nhưng