Chương 28: Chuyện ngoài ý muốn
Đây là nhà ga sân bay, hầu hết các quầy đều có hành khách đang làm thủ tục lên máy bay, giữa biển người này nếu như muốn tìm ra những người cũng bị cuốn vào đây giống họ, thì trừ khi đối phương cũng ngây ngô mà ồn ào náo nhiệt giống bọn họ ngày hôm qua, không thì khó lắm.
Mà hiện tại, trông sắc mặt và động tác của mấy người đang làm thủ tục ở quầy số 9 đều không có vẻ gì kỳ lạ, ăn mặc cùng bình thường, chẳng khác gì những hành khách khác.
"Cậu có chắc bọn họ không phải NPC không?" Không phải Từ Vọng nghi ngờ Ngô Sênh, chỉ là khoản nhìn người thì cần có EQ chứ không phải IQ, quả thực không phải sở trường của bạn học Ngô.
"Tất nhiên," Ngô Sênh không chút do dự đáp, "Cậu nhìn cho kỹ vào, bọn họ có sự khác biệt rất rõ ràng với những người khác."
Từ Vọng chau mày, cố gắng mở to mắt hơn, không chỉ cậu mà cả Huống Kim Hâm và Tiền Ngải cũng xáp lại, rướn cổ lên nhìn.
Một hồi lâu, lâu đến mức đối phương đã lấy xong vé máy bay, xoay người chuẩn bị đi qua cửa hải quan rồi.
Tiền Ngải không nhịn được lên tiếng: "Có gì khác đâu..."
Huống Kim Hâm: "Không phân biệt được."
Từ Vọng nhìn về phía Ngô Sênh, hy vọng anh có thể lắng nghe tiếng nói của quần chúng.
Nào ngờ trên mặt bạn học Ngô viết rõ sự ai oán "Tại sao lần nào cũng bắt tôi phải nói thẳng ra thế".
"Mắt," Anh nói, "Nhìn mắt họ đi, chỉ có bốn người bọn họ có quầng thâm."
Từ Vọng: "..."
Huống Kim Hâm: "Anh Ngô..."
Tiền Ngải: "Gọi là anh Sênh!"
Ngô Sênh: "Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tôi tỉ mỉ hơn một chút thôi."
Từ Vọng: "Hai người mà cứ tiếp tục sùng bái một cách mù quáng như thế là cậu ta hóa Hằng Nga bay luôn lên cung trăng đấy!"
Miệng thì nói vậy, nhưng Từ Vọng không thể không thừa nhận rằng điểm đặc trưng mà Ngô Sênh bắt được này thực sự quá chuẩn.
Cúi đầu nhìn mặt bàn bằng kính, bốn người bọn họ chẳng lẽ lại không phải gấu trúc hay sao. Cho dù có ngủ mười hai tiếng thì vẫn có thể trông thấy quầng thâm đầy mệt mỏi nhàn nhạt dưới mắt. Ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, đây là quy luật sinh học của con người, ban ngày có ngủ nhiều hơn nữa cũng khó mà bù nổi phần hao hụt ban đêm.
Biết được nét đặc trưng "quầng thâm mắt" này giống như được đeo thêm một lớp "kính lọc", giữa biển người mênh mông, tất thảy những gương mặt không liên quan đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại "những người cùng ngành" với đôi mắt thâm xì là rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong mười phút tiếp theo, nhóm Từ Vọng lại phát hiện thêm hai đội khác nữa, bọn họ cũng hành động rất kín đáo hệt như đội kia, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó để nhận ra được sự khác biệt giữa bọn họ và những hành khách khác.
"Xem ra chỉ có chúng ta là lũ ngốc thôi," Tiền Ngải phát biểu cảm nghĩ sau khi quan sát, "Người ta làm gì có ai chạy loạn lên đâu, đều thành tinh cả rồi."
"Hẳn đều là đội cũ cả." Từ Vọng đoán. Những đội mới từ 1/23 qua đây không thể nào cảnh giác như vậy được, trông thế nào cũng thấy mấy đội này giống kiểu Cao Đẹp Gầy Trắng ấy, đều từng có kinh nghiệm vượt qua ải này rồi, phải đến tám phần là thất bại ở ải nào đó nên phải quay về, nay mới vừa qua ải thứ nhất thêm lần nữa rồi đến nơi này.
Bọn họ vừa nộp bài xong nên sẽ không có tranh chấp gì với những đội đang chuẩn bị lên máy bay kia, chỉ là đứng xa xa nhìn vậy rồi âm thầm ghi nhớ, đề phòng sau này gặp lại ở cửa ải nào đó.
Nhưng --
Từ Vọng đột nhiên nghĩ tới đêm qua, không biết đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nhóm bọn họ như thế này?
Có lẽ không chỉ mỗi đêm qua.
Ban nãy Huống Kim Hâm bảo cứ cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta. Đúng vậy, bọn họ có thể theo dõi người khác, thì những người đã nộp bài nhưng chưa đi tiếp sang cửa ải tiếp theo cũng có thể theo dõi họ.
Những đôi mắt nhìn trộm đều lén lút như nhau, chỉ khác ở chỗ bên trong đó có chứa ác ý hay không.
"Rõ ràng mọi người đều là những người vô tội bị hút vào đây," Huống Kim Hâm tự thì thầm như thể không hiểu nổi, "Mà tại sao lúc em nhìn bọn họ lại không hề cảm thấy thân thiết, ngược lại còn thấy sợ hãi..."
"Còn không phải là do bốn tên khốn hôm qua sao," Tiền Ngải nghĩ đến lại thấy tức, "Khiến bây giờ tôi nhìn đội nào cũng thấy không giống người tốt."
"Cũng không hoàn toàn là lỗi của bọn họ," Ngô Sênh đi thẳng vào vấn đề, "Là do sự tồn tại của quan hệ cạnh tranh dẫn đến kết cục hiển nhiên này thôi."
Từ Vọng đồng ý: "Nếu như mỗi cửa ải sau này đều chỉ có một đội được nộp bài còn những đội nộp bài thất bại phải quay về, vậy thì cứ hai đội bất kỳ là có khả năng phải cạnh tranh với nhau, chính điều này đã hoàn toàn cắt đứt con đường kết bạn."
"Nhưng cũng có thể cạnh tranh công bằng mà." Trong lòng Huống Kim Hâm vẫn cảm thấy không được thoải mái.
"Giả mà ải đầu tiên không ngăn cách, các đội đều có thể nhìn thấy nhau, thì vẫn còn khả năng đôi bên vì nhận được tin tức như nhau mà bước đầu đàm phán càng thuận lợi," Từ Vọng xoa đầu hắn, kiên nhẫn giải thích, "Nhưng tình hình hiện tại là thế này, ải đầu tiên đã cố ý gây ấn tượng rằng mỗi đội đều bị ngăn cách, khi các đội mang theo logic quán tính này mà bước vào ải thứ hai, thì chỉ cần trong ải thứ hai vẫn còn những đội cũ, họ kiểu gì cũng sẽ ra tay với những đội mới, bởi lúc này tin tức đôi bên có được đã không còn như nhau nữa rồi, các đội cũ chiếm ưu thế tuyệt đối, họ tất nhiên sẽ không nhảy ra đòi cạnh tranh công bằng đâu."
"Sau đó những đội bị đánh tả tơi sẽ rút kinh nghiệm, rồi lại đi đánh các đội mới," Tiền Ngải thở dài, "Đây chính là vòng tuần hoàn ác tính gây nên lòng thù hận đó."
Từ Vọng lặng lẽ ngắm nhìn những hành khách vội vội vàng vàng bên ngoài lan can, nói: " "Cú" cố tình sắp xếp cửa ải như thế đấy."
Tiền Ngải nghe mà rét run cả người: "Chúng ta có thể đừng dùng biện pháp "nhân hóa" được không? Cứ như thể cái chỗ quái quỷ này có tư duy có sinh mệnh riêng vậy."
"Không cần phải có sinh mệnh, có logic là được." Ngón tay Ngô Sênh khẽ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói, "Nếu như logic vận hành của thế giới này là ác ý, vậy thì bố trí, hoàn cảnh, điều kiện qua cửa của mọi cửa ải đều sẽ vận hành dựa trên logic này, tất nhiên mô típ hành động của những người bị cuốn vào đây cũng sẽ bị hướng đến kết quả của logic này."
Tiền Ngải chớp chớp mắt, nhìn Từ Vọng.
Từ Vọng vỗ vai gã: "Nghĩa là thế giới này tràn ngập ác ý."
Tiền Ngải áy náy liếc Ngô Sênh một cái, sau đó quay sang Từ Vọng, chân thành mà nói: "Tôi thích cách giải thích của cậu."
Bốn người ngồi trong quán cà phê chưa đến một tiếng đã cảm thấy bứt rứt trong người. Vốn là nên nhân "khoảng thời gian sau khi nộp bài" hiếm có này mà đánh một giấc ngủ bù, tiếc rằng ban ngày ngủ nhiều quá, hiện tại khí thế bừng bừng như sạc dự phòng đầy vạch vậy.
Hết cách, bốn người đành phải đi dạo sân bay, cuối cùng phát hiện một chuyện tốt và một chuyện xấu.
Chuyện tốt là những món đồ trong các cửa hàng đều là thật chứ không giống như cà phê đã gọi đồ rồi mà mãi không bưng lên, bất kể là cửa hàng tiện lợi, tiệm bánh, mỹ phẩm hay các cửa tiệm hàng hiệu, chỉ cần có thể tiền trao cháo múc, thì về cơ bản những món đồ trong đó đều là hàng thật giá thật.
Sau đó là đến chuyện xấu, những món đồ này đều phải trả tiền, hơn nữa mỗi cửa hàng đều yêu cầu rất rõ ràng, chỉ nhận tiền mặt. Mà kể cả có thể quét điện thoại thì bọn họ cũng bó tay -- trong này hoàn toàn không có sóng điện thoại hay wifi nào hết.
Bốn người sờ khắp các túi, chỉ có mỗi Tiền Ngải mang ví. Gã rút một trăm tệ ra, mua một cái móc chìa khóa hết mười tệ, lại mua thêm một bịch bánh quy to hết bốn mươi tệ, nhân viên cửa hàng thối lại năm mươi tệ cho gã, đều là nhân dân tệ bản mới, không khác gì tiền tệ lưu thông bên ngoài hết.
Mua những thứ này không phải vì thích hay bỗng dưng muốn thế, mà là do Ngô Sênh đề nghị -- nếu có thể dùng tiền thật mua đồ trong "Cú", vậy có phải là những thứ này thật sự có thể dùng được, thậm chí là đem về hiện thực hay không?
Thực ra cũng toàn là đồ có trong đời thực, đồ lưu niệm, túi xách, quần áo, đồ ăn vặt, bánh ngọt, thậm chí đến cả các nhãn hàng cũng y xì đúc, chỉ có điều cho dù thật sự có thể đem về hiện thực cũng chẳng có tác dụng đếch gì. Như kiểu bạn mua LV ở đây xong quay về bảo cái này là tui mua ở trong "Cú" á, giá cả giống ở sân bay thui, có quỷ mới hiểu được bạn đang nói cái gì.
Nhưng Ngô Sênh vẫn nhất quyết muốn thử xem sao.
"Làm rõ mọi quy luật vận hành của thế giới này là cơ sở để chiến thắng nó." -- lý do của bạn học Ngô hết sức đầy đủ, Từ Vọng, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm chỉ có thể ừ, nghe cậu hết.
Bốn người vừa ra khỏi tiệm đã bóc bánh quy chia nhau ăn. Cả thảy chừng hai ba phút, bốn thanh niên có lớn có nhỏ không làm gì khác ngoài việc đứng trước cửa tiệm chóp chép nhai bánh, ăn một cách hết sức tập trung, dường như trong một khoảnh khắc nào đó cùng nhau quay về độ tuổi trước khi đi học, đồ ăn vặt là cả thế giới.
Đến khi chỉ còn lại một cái, bốn người mới dừng tay, Tiền Ngải nhét cái bánh quy được bọc riêng vào túi, tạo thành tổ hợp "một nhà Cú" vui vẻ hạnh phúc với móc chìa khóa và tiền thừa.
Những thứ này có thể đem về hiện thực được không, tạm thời họ vẫn chưa rõ, nhưng ít nhất khi ở trong "Cú", bánh quy thực sự đem lại cho họ năng lượng và cảm giác no bụng.
"Nếu những thứ ở đây thật sự có thể ăn được," Huống Kim Hâm đột nhiên nghĩ ra, "Vậy có phải là cũng có thể đi máy bay được đúng không? Chưa biết chừng còn có thể bay thẳng từ đây qua Sơn Đông ấy chứ!"
"Chú ngáo à," Tiền Ngải vỗ bộp một cái vào gáy hắn, "Dù có đi được thì cũng phải tốn từng đấy tiền vé máy bay, hơn nữa đồ đạc của chúng ta vẫn còn đang ở nhà khách kia kìa, chú định cứ thế tay trắng ra đi à!"
"Cũng phải ha." Huống Kim Hâm ngượng ngùng gãi đầu, tự thề là lần sau phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Bỗng Ngô Sênh lên tiếng: "Không ngáo đâu."
Huống Kim Hâm và Tiền Ngải đều quay sang nhìn anh đầy khó hiểu.
Ngô Sênh đành chêm vào hai chữ nữa: "Không ngáo tí nào đâu."
Sáu con mắt nhìn nhau một hồi, trong đó có bốn con đã chuyển về phía Từ Vọng.
Từ Vọng khoát tay, bắt chước giọng điệu của Ngô Sênh, cái kiểu hơi nâng tông giọng lên nghe rất gợi đòn ấy: "Làm rõ mọi quy luật vận hành của thế giới này là cơ sở để chiến thắng nó, chúng ta có thể không cần bay, nhưng phải tìm hiểu tình hình xung quanh."
Giờ thì Huống Kim Hâm với Tiền Ngải hiểu rồi.
Hơn nữa, mặc dù Ngô Sênh chỉ đứng ở bên cạnh, không hề mở miệng lấy một lần, nhưng bọn họ vẫn có cảm giác như "Ngô Sênh đang nói tiếng bụng để lồng tiếng cho Từ Vọng" – mức độ hiểu biết cùng bắt chước Ngô Sênh của Từ Vọng cứ phải nói là đã đạt đến trình độ thần sầu rồi.
Ngay lúc bốn người định qua quầy phục vụ của hãng hàng không hỏi thử thì có một người đột nhiên chạy vụt ra từ phía nhà hàng đối diện, gạt hết những vị khách đang định bước vào, lao như bay về phía bên phải.
Vừa chạy được mười mấy mét thì một nhân viên phục vụ lao ra theo, vừa đuổi vừa hét to: "Ăn cướp --"
Bốn người ngây ra, quay mặt nhìn nhau, vì nghĩa quên thân hay khoanh tay đứng nhìn, này là một câu hỏi khó nha.
Bọn họ chỉ ngây người trong một phút ngắn ngủi, nhưng chính vào lúc này, cả sân bay bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng --
[Cú: Cưng à, đồ không làm mà hưởng, không được lấy nha.]
Họ nhận ra giọng nói này, chính là tiếng thông báo hằng ngày vẫn ở trong tai trêu ngươi họ, nhưng hiện tại, âm thanh không còn hoạt bát nghịch ngợm như trước nữa mà lạnh lùng như một con dao, thế nhưng trong ngữ điệu vẫn có chút đùa cợt đầy quái dị, khiến người ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, hai tai đau buốt.
Người đàn ông đang chạy điên cuồng ở nơi không xa trước mắt đột nhiên "A --" một tiếng ngã rạp xuống đất, toàn thân co rút như thể phải hứng chịu nỗi đau cực lớn, kêu gào thảm thiết mà lăn lộn trên sàn.
Bốn người nhìn cảnh này mà da đầu tê dại, trong khi những hành khách trên đường dường như chẳng hề trông thấy, ai nhanh chân rảo bước vẫn cứ nhanh chân rảo bước, ai thong thả lượn lờ vẫn cứ thong thả lượn lờ, cứ như thể ở đó chẳng hề có tên ăn cướp nào đang đau đớn sống không bằng chết.
Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng đuổi đến nơi, thân là người duy nhất ở đây có phản ứng với tên cướp, động tác đầu tiên của cô ta là cúi người xuống giơ tay ra.
Chuyện xảy ra tiếp theo đây khiến bốn người vô cùng kinh hãi.
Vào khoảnh khắc ngón tay của cô phục vụ chạm đến bả vai của tên cướp, hắn bỗng nhiên biến mất, trên nền đất chỉ còn lại một xấp một trăm tệ xếp gọn gàng ngay ngắn.
Cánh tay của cô phục vụ cũng không hề khựng lại, trực tiếp cầm xấp tiền lên, như thể việc cô muốn làm vốn dĩ chính là việc này.
Bốn người họ nhìn nhân viên phục vụ cầm xấp tiền thong dong quay về nhà hàng, trong lòng chợt thấy hoảng loạn. Có khi vào khoảnh khắc nhặt tiền lên, cô ta cũng giống như những hành khách xung quanh, hoàn toàn không để tên cướp vào mắt, mà chỉ xông về phía tiền thôi, bởi vì... cô ta biết rằng tên cướp sẽ biến mất.
"Tên cướp đó... là người thật ư?" Huống Kim Hâm hốt hoảng hỏi, thực ra hắn đã bắt đầu không phân biệt được nữa rồi.
"Hẳn là vậy," Ngô Sênh đáp, "Nếu không thì Cú đã chẳng lên tiếng."
"Nhưng trước giờ Cú chưa bao giờ lên tiếng công khai cả." Tiền Ngải chỉ ra chỗ có vấn đề, phải biết rằng từ lúc vào thế giới này, mọi lời nhắc nhở đến từ âm thanh kia đều phát ra riêng trong tai mỗi người.
"Gϊếŧ gà dọa khỉ đây mà," Từ Vọng nói, "Để đưa ra lời cảnh cáo trực tiếp nhất cho tất cả những kẻ có ý định này trong đầu."
"Okay, nó thành công rồi đó." Dù rằng hiện tại Tiền Ngải đã dẹp sạch mọi ý định phạm tội rồi, nhưng vẫn buột mồm thốt ra, "Ai bảo nó bắt nay Thiểm Tây mai Sơn Đông, nó nghĩ tiền của chúng ta đều là từ trên trời rơi xuống à!"
"Liệu hắn ta có chết không?" Huống Kim Hâm đột nhiên hỏi.
"Sẽ không đâu." Từ Vọng nghe rất kỹ càng, "Cú bảo là không được lấy, nếu như hậu quả của việc không làm mà hưởng là chết người, vậy thì để mức độ cảnh cáo đạt đến cao nhất, nó hoàn toàn có thể nói thẳng là sẽ chết người, càng gây chấn động mạnh hơn, cần gì phải nói giảm nói tránh thế."
Huống Kim Hâm thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.
Trông bộ dạng ban nãy của kẻ đó, dù không chết, thì cũng đau đến sống dở chết dở.
Tuy khúc nhạc chen ngang này khiến cả bốn người đều hốt hoảng, nhưng đứng mãi ở đây cũng chẳng được tích sự gì, việc gì cần làm thì vẫn phải làm.
Bọn họ thả lỏng một lát rồi đi đến quầy phục vụ.
Họ muốn hỏi thử các chuyến bay đi Sơn Đông, nhưng tất cả các hãng hàng không đều trả lời y hệt nhau, như thể bước ra từ cùng một lò huấn luyện vậy -- xin lỗi, ở đây chúng tôi không bán vé máy bay.
Có chuyến bay không chỉ là