Chương 30: Quả bóng trôi nổi
Kẻ đang chửi bới trên boong thuyền cũng không có hơi đâu mà "nội chiến", chửi xong lập tức quay lại chiến đấu với xúc tu, không thèm nhìn tên phiền phức kia thêm lần nào nữa.
Vậy mà cái người đang ở trên lan can kia lại đột nhiên đứng dậy, một tay cầm cung, tay kia thong thả rút một mũi tên từ trong ống đeo bên hông ra.
Tiền Ngải không thể tin nổi mà trừng to hai mắt: "Đệt, đừng bảo là làm thật đấy nhá..."
Lắp cung, bắn tên.
Động tác dứt khoát mạnh mẽ, thành thạo điêu luyện.
Mũi tên gắn lông lao đi như gió, dùng thế như chẻ tre phi thẳng về phía lan can mà ba người đồng đội của hắn ta đang xoay lưng lại, cắm phập vào cái xúc tu không biết bám lên từ lúc nào, đầu tên ghim vào rất sâu, chiếc xúc tu trắng ởn vì thế mà cũng run lên.
Bọn Từ Vọng đứng ở phía đối diện, quan sát hết sức chăm chú.
Tiền Ngải ngây cả người, đều là mũi tên như nhau, nằm trong tay gã còn chẳng bằng bọn trẻ con chơi ná, ít nhất thì bọn trẻ con sẽ không bị dây chun bật vào chính người mình, thế mà vào tay người ta lại biến thành vũ khí lạnh đích thực, quan trọng hơn cả là con mẹ nó trông còn rất ngầu! Cách lắp cung ấy bắn tên ấy, ngầu xuyên trời đất, phiêu dật như tiên!
Người ở trên lan can không hề nhìn đến bên này, tiếp tục lắp cung, động tác không chút căng thẳng gấp gáp, thong dong như thể đang luyện tập khơi khơi ở sân tập bắn cung vậy thôi.
Mũi tên thứ hai xé gió mà đến, lại trúng xúc tu.
Mũi thứ ba.
Mũi thứ tư.
Cái xúc tu kia cứ như một tấm bia sống vậy, bị mũi tên liên tiếp lao đến cắm thành con nhím luôn.
Đến mũi thứ năm, cuối cùng xúc tu mang theo tấm thân đầy "gai", thê thảm mà rút lui về biển cả.
Tất cả đều xảy ra sau lưng ba người đồng đội kia, mà bọn họ hoàn toàn không hay biết gì.
Từ Vọng lo lắng thay cho bọn họ, chỉ hận không thể giơ tay ra xoay đầu bọn họ lại! Đối với những chiến hữu nói chuyện khó nghe thì không thể chỉ nghe được, mà còn phải nhìn hành động thực tế á! Nếu cậu mà chỉ nghe cách Ngô Sênh nói chuyện thì tan đàn xẻ nghé chục lần không hết!
Thế nhưng ba người đó không nghe thấy tiếng gào thét trong thâm tâm Từ Vọng, bọn họ còn đang miệt mài chiến đầu với cái xúc tu ngoi lên đầu tiên ở phía bên kia, để rồi dưới sự "cố gắng" của họ, số xúc tu ở đằng đó đã tăng lên thành năm.
Mặc dù cụm từ "chiến ngũ tra" khó nghe thật, nhưng giờ xem ra cũng khá đúng với sự thật đấy chứ.
Dù rằng sức chiến đấu của ba kẻ này không ổn, nhưng giỏi mồm loa mép giải, ba đánh một vẫn không đánh lại một cái xúc tu thì phải làm sao? Chửi chứ sao.
Trong tiếng sóng vỗ ào ạt, xen lẫn tiếng kêu gào của ba người bọn họ.
"Rốt cuộc đây là cái quái gì aaa --"
"Con mẹ nó ông đây ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đủ rồi aaa --"
"Đệch, đã bảo là đừng có dùng hết công cụ rồi, giờ còn cái đếch gì để dùng nữa --"
Từ Vọng thở dài, hết chửi quái vật biển lại chửi Cú, chửi xong Cú là kéo lây sang cả đồng đội, một loạt thao tác này ghê đấy.
Có so sánh mới thấy khác biệt, bây giờ cậu cảm thấy những đồng đội như Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm, chính là những thiên thần đích thực.
Trong ống hẳn là vẫn còn tên, nhưng người trên lan can đột nhiên lại ngồi xuống rồi.
Từ Vọng không biết là do hắn ta cho rằng chỉ có lan can boong thuyền phía bên này mới là phạm vi hắn ta phải phụ trách, bên kia thì kệ mẹ nó đi; hay là trông thấy xúc tu bên đó càng lúc càng nhiều, cảm thấy bản thân có bắn thêm vài mũi tên thì cũng chẳng có tác dụng gì, châu chấu đá xe mà thôi.
Tóm lại, hắn ta ngồi xuống rồi dựng một chân lên, trông tư thế hết sức bình tĩnh thong dong.
Lúc này Từ Vọng rất muốn nhìn vẻ mặt của hắn ta một cái, xoay người tìm kính viễn vọng, thế mà lại phát hiện không chỉ mình cậu cảm thấy tò mò -- Huống Kim Hâm đã dí sát vào ống kính nhìn lên trên rồi.
"Sao rồi?" Từ Vọng trông thấy mắt hắn càng nhìn càng mở to, không kìm được hỏi.
"Đẹp quá đi..." Huống Kim Hâm cảm thán một câu cực kỳ chân thành.
Từ Vọng hoang mang trước đáp án hoàn toàn nằm ngoài phạm vi đề cương này, nghi ngờ mình và Huống Kim Hâm đang không ở trên cùng một kênh: "Cậu đang xem cái gì thế hả?"
"Thì cung thủ ở trên kia á," Huống Kim Hâm tự ý đặt một cái tên gọi mà hắn cảm thấy rất kêu cho người "đồng nghiệp" ở phía đối diện, rồi nhường lại kính viễn vọng, háo hức đẩy Từ Vọng một cái, "Đội trưởng anh nhìn xem, thật đó, trông cứ như tranh vẽ vậy!"
Từ Vọng cạn lời mà ghé vào ống kính, cậu còn tưởng người đó dùng công cụ gì kỳ diệu lắm cơ, ngoại hình của một thằng đàn ông mà lại dùng đẹp để miêu tả? Có đẹp trai hơn nữa thì cùng lắm cũng bằng Ngô Sênh chứ mấy...
Xin lỗi, đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của bản thân.
Từ Vọng không biết nên miêu tả mặt mũi mày mắt của một người như thế nào, chỉ biết rằng ngoại hình của người trên lan can đã vượt khỏi phạm vi "sắc đẹp đại chúng" rồi, những từ như "đẹp trai" với "xinh gái" đứng trước khuôn mặt ấy đều có vẻ thất sắc, Huống Kim Hâm kêu "giống như tranh vẽ", quả thật là thế, mày mắt như tranh, không giống người phàm.
Theo lý mà nói, đàn ông có vẻ ngoài quá đẹp thường sẽ trông hơi nữ tính, nhưng người ở trên lan can kia thì không hề, hắn ta đẹp đến một mức độ rất chuẩn xác, nếu thêm một tí sẽ cứng rắn quá, mà bớt một tí lại thành ra ẻo lả. Da hắn ta rất trắng, đuôi mắt có một nốt ruồi, khiến cả người hắn ta toát lên một loại khí chất cổ điển, dù cho hiện giờ hắn ta đang ung dung nhìn ba người đồng đội bận bịu dưới kia với vẻ lạnh nhạt không hề nghiêm túc, thì bạn vẫn cảm thấy hắn ta giống như một công tử dòng dõi thư hương đang thưởng thức mây bay ngang trời.
Trì Ánh Tuyết, Từ Vọng thầm đọc nhẩm một lần cái tên này, vô cùng ngưỡng mộ. Thì ra đã đặt tên hay rồi thì chẳng cần phải lo ngoại hình nữa.
Tựa như hồ xanh ánh tuyết xuân, một nhành hoa lê ngả rợp bóng.
Thỏa mãn được sự tò mò, Từ Vọng bỏ ống kính ra, Huống Kim Hâm như thể chưa ngắm đủ, lại dí mắt vào, nào ngờ nhìn chưa được hai giây, chợt giật mình thon thót: "Đội trường, anh ấy cười với em!"
Từ Vọng lại ngẩng đầu, tuy không nhìn rõ nét mặt trên lan can kia, nhưng vẫn nhìn rõ động tác. Người đó không biết đã quay đầu sang phía bên này từ lúc nào, tất nhiên là đã phát hiện bọn họ đang nhìn trộm. Có cười hay không thì Từ Vọng chịu, nhưng cậu trông thấy rất rõ ràng, người đó giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy ra hiệu với cậu và Huống Kim Hâm.
Đồng đội của mình sắp "chết trận" hết cả rồi, còn rảnh rỗi Say Hi với quần chúng khán giả?
Từ Vọng còn đang cạn lời, ở phía đối diện thân thuyền đã bị con quái vật biển giằng xé đến lệch cả đi, đột nhiên một cơn sóng to kéo tới, cả thuyền lật úp.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, những người trên thuyền thậm chí còn không kịp kêu cứu, thuyền buồm nằm sấp trên mặt biển. Lan can, khoang thuyền, boong thuyền đều không thấy đâu nữa, chỉ còn mỗi đáy thuyền trơ trọi nổi trên mặt nước.
Rất nhanh, đến cả đáy thuyền cũng biến mất -- quái vật lôi tuột cả con thuyền vào sâu trong lòng đại dương.
Mặt biển nháy mặt yên bình trở lại, gió đã ngừng, sóng đã lặng, sương dày dần dần nổi lên.
Trong sự im lặng chết chóc, Từ Vọng rùng mình một cái, nếu khi nãy không có phong hỏa luân của Tiền Ngải chống đỡ thì hiện giờ người bị nước biển lạnh lẽo nuốt chửng rất có thể chính là bọn họ.
"Không phải anh ấy đang chào hỏi chúng ta." Bỗng dưng Huống Kim Hâm thốt ra một câu không đầu không đuôi, "Anh ấy đang tạm biệt chúng ta đó."
Từ Vọng chậm mất một nhịp, chưa kịp phản ứng lại: "Ai?"
"Cung thủ." Huống Kim Hâm đáp.
Từ Vọng: "..."
Đôi khi phá hoại bầu không khí cũng là cách tốt để đối phó với nỗi sợ hãi.
Lôi Huống Kim Hâm về boong thuyền tụ họp với đồng đội, Ngô Sênh nhìn theo hướng chiếc thuyền kia chìm nghỉm, sắc mặt nghiêm trọng, còn Tiền Ngải thì đã từ bỏ luôn rồi: "Còn chọn tuyến đường gì nữa, tôi trực tiếp chọn đi chết cho rồi..."
Trong đầu Từ Vọng bỗng nảy ra điều gì, vội vàng giơ tay xem thử.
Cứ mải đánh nhau với quái vật, hoàn toàn quên sạch chuyện chọn tuyến đường.
May sao, các lựa chọn vẫn đang chuyển động, không hề xảy ra thảm kịch "vượt quá thời gian mất tư cách lựa chọn" hay "vượt quá thời gian tự động lựa chọn một phương án".
Sương càng lúc càng dày, bao trùm khắp bốn phía trên mặt biển, lúc này mà có thêm chiếc thuyền nào cách đây mười mấy mét thì dù có dùng kính viễn vọng cũng chẳng nhìn thấy gì hết.
"Chúng ta phải mau mau chọn đi," Từ Vọng nói, "Màn sương này không phải dấu hiệu tốt đẹp gì đâu."
"Chọn Bãi kho báu đi," Ngô Sênh thu lại tầm mắt đang dõi về phương xa, "Hòn đảo bay, tôi nghi đây sẽ là nơi có thể dịch chuyển tọa độ."
"Vậy không phải càng tốt sao ạ?" Huống Kim Hâm không hiểu.
Tiền Ngải đảo mắt một cái: "Em giai, hành lý của chúng ta còn ở sảnh chờ máy bay kia kìa."
Huống Kim Hâm ấm ức chau mày: ""Cú" lợi hại như vậy, có cả Hòn đảo bay mà lại không thể giải quyết vấn đề hành lý giúp chúng ta hay sao?"
"Năng lực thì chắc chắn là có, nhưng anh nghĩ là nó sẽ không chu đáo thế đâu." Tiền Ngải đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng vào thế giới tràn ngập ác ý này rồi.
Huống Kim Hâm không còn cảm xúc gì khác, cực kỳ nghiêm túc học hỏi: "Nhưng dù chúng ta đi Bãi kho báu thì cũng coi như di chuyển rồi mà."
"Với tốc độ của chiếc thuyền này thì bốn, năm tiếng cũng chẳng đi được bao xa," Từ Vọng hiểu ý đồ của Ngô Sênh khi chọn Bãi kho báu là gì, "Chúng ta đến Bãi kho báu, lấy kho báu đã, lúc về hiện thực lại quay lại sân bay, máy bay cất cánh rồi thì thôi, dù sao cũng phải rước hành lí về chứ."
Tiền Ngải nhíu mày: "Bãi kho báu chắc chắn sẽ có kho báu chứ?"
Từ Vọng nói: "Đương nhiên, không thì sao lại gọi là Bãi kho báu."
Tiền Ngải càng nhíu mày sâu hơn: "Có chắc là khi chúng ta về đến sân bay thì hành lí vẫn còn ở đó không?"
Huống Kim Hâm nói: "Đương nhiên, bên trong còn có giấy tờ của chúng ta, bất kể là ai nhặt cũng đều sẽ giao cho phòng tìm kiếm hành lí thất lạc ở sân bay thôi."
Tiền Ngải: "..."
Đội trưởng đơn giản thô bạo như vậy, đồng đội lạc quan mù quáng như vậy, đến giờ gã vẫn còn sống tốt thế này, trong lòng thấy thật biết ơn, cảm ơn vận mệnh TAT
Cộc.
Từ dưới boong thuyền truyền đến tiếng gõ.
Cộc.
Cộc cộc.
Không hề dự báo trước, một tiếng mở đầu rồi không dừng lại được nữa.
Ở trên mặt biển bị bao phủ bởi màn sương dày im lặng đầy chết chóc này, tựa như nửa đêm nghe thấy ma gõ cửa.
"Trời ŧɦασ," Tiền Ngải cố sống cố chết dí sát vào bên người quân sư, "Đừng bảo là quái vật bạch tuộc đi rồi lại đến lượt tiên cá đấy nhé..."
"Không thể nào, tiên cá sẽ trực tiếp cất tiếng hát luôn." Ngô Sênh phân tích rõ ràng, giọng nói nghe rất có khí phách, nhưng hai chân nhất quyết không tiến thêm bước nào