Chương 43: Công viên giải trí
Bên bờ sông phía Bắc thành phố, trong phòng chiếu 4DX của rạp chiếu phim Ánh Dương.
Phòng chiếu tối om om đang phát một bộ phim về zombie, ánh sáng phát ra từ đống máu thịt bầy nhầy trên màn hình rọi thẳng vào gương mặt của bốn vị khách ngồi thù lù ở hàng ghế chính giữa.
Cả phòng chiếu phim 4DX rộng thênh thang chỉ có mỗi bốn vị khách này, họ đeo kính 3D, ngồi trên chiếc ghế rung lắc ầm ầm theo từng tình tiết của bộ phim, hết bị xì gió thì lại đến phun nước, cứ chốc chốc lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh ngòm tạo hiệu ứng cho những phân cảnh chém mặt bổ đầu xộc xạo trong hai cánh mũi, đúng chuẩn 360° đắm chìm với từng thước phim.
Mũi khoan điện lại xiên thẳng qua đầu một con zombie nữa.
Trong phim, máu me rất hào phóng tuôn ra ồ ạt – hoàn toàn không hề bận tâm đến vấn đề kinh phí, mà dưới hàng ghế coi phim, cái thứ nước tanh tanh ở chỗ bọn họ ngồi cũng đang phun phì phì cực kì xả láng.
Nhạc Suất nhấc tay lên quệt nước trên mặt đến lần thứ 101 thì màn hình cũng vừa lúc chuyển qua một phân cảnh sáng sủa, mặt trời chân lý soi rọi cho cặp mắt tê tái khổ sở của đội trưởng Nhạc thấy rõ như ban ngày.
"Đội trưởng," Đào A Nam ngồi cạnh bật ra lời chất vấn từ tận đáy lòng giữa lúc đang chống chọi với những cơn rung lắc bay người của hàng ghế, "Sao mình lại phải vào cái rạp chiếu phim này vậy..."
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng chiếu phim đã thình lình bị đẩy ra cái xoạch, một con zombie mặc bộ đồng phục nhân viên hồn nhiên xông vào!
Bốn người tức tốc tuột ngay xuống gầm ghế, nhanh nhẹn thuần thục thực hiện một loạt động tác cúi đầu, bó gối, nín thở, đủ thấy lúc trước đã từng núp lùm thế này khối lần rồi.
Con zombie mặc đồng phục ra cái vẻ đĩnh đạc đi tuần tra khắp một vòng, thấy không có vấn đề gì bấy giờ mới chịu rời đi.
Bốn người bạn sắp nhịn đến tắc thở cuối cùng cũng được hít vào một hơi đầy căng lồng ngực, lục tục ngồi lên ghế để tiếp tục "xem phim".
Tại sao họ lại phải vào cái rạp chiếu phim này?
Thực ra trong lòng bốn người đều biết rõ câu trả lời.
Phía Bắc thành phố đâu được như phía Nam, đến cả kiếm được một người sống cũng còn khó khăn chứ đừng nói gì đến mượn (cướp) xe người ta nữa. Lần trước lúc qua ải này họ suýt nữa thì không nộp được bài vì cái tội "kiếm xe ở phía Bắc thành phố", bởi vậy lần này họ học khôn ra rồi, cả đội hốt sẵn cái xe tải từ lúc ở phía Nam, lái thẳng đến bến tàu.
Ban đầu họ tính đem cả xe lên thuyền để đến lúc qua sông sang đến bờ bên kia thì lái đi luôn, ai dè lại gặp phải nhóm Từ Vọng, thế là xe tải biến hình thành xe đạp, thành thử ra rời thuyền lên đến bờ là họ lại đã rơi vào tình huống y sì đúc như lần đầu vượt ải vậy.
Mà trên đời này lại chẳng có phiến lá nào hai mặt giống hệt nhau cả.
Lần trước, họ nghiến răng nghiến lợi xông thẳng tới bệnh viện.
Còn lần này, họ chưa kịp rời khỏi bờ sông, mới đi được vài bước đã đụng ngay phải một tốp các bà cô zombie nhảy điệu nhảy quảng trường. Sức chiến đấu của các người đẹp tuổi trung niên thì cứ phải gọi là tự tin sánh vai với vũ khí hạt nhân, đánh được mấy hiệp đã sắp bỏ mạng cả lũ rồi, mà ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, nên bốn người vừa thấy có một con đường hẹp là khỏi thèm nhìn trước ngó sau gì nữa, vội vội vàng vàng lẩn luôn vào rạp chiếu phim bên bờ sông.
Cái rạp chiếu phim gì đâu mà chu đáo hết sảy, chặn luôn hội các bà cô ở ngoài cửa.
Có điều cửa cuốn vừa chạm đất thì đã kêu lên tiếng "ting" lảnh lót: Chào mừng quý khách đến với rạp chiếu phim Ánh Dương, xin mời đến phòng chiếu phim 4DX để thưởng thức tác phẩm điện ảnh, xem phim xong mời điền phiếu trắc nghiệm, điểm tối đa là 100 điểm, 60 điểm là đủ điểm đạt, nhiệm vụ được tính là hoàn thành ngay khi qua mốc đạt. P/s: Trong lúc xem phim sẽ có nhân viên rạp đi kiểm tra, vì quý khách chưa mua vé nên buộc phải trốn cho thật kĩ, nếu bị phát hiện xin tự chịu trách nhiệm với mọi hậu quả kèm theo.
Lúc đó, bốn người cứ đứng nhìn hồi lâu mà vẫn không sao vực dậy được tâm trạng bị đả kích nặng nề.
Thế rồi bốn cái mồm đồng thanh lên án trong cơn phẫn uất đẫm máu và nước mắt như muốn lật cả trần nhà lên.
"Sao lại còn có cả bẫy lồng trong bẫy thế này hả giời á á á á -- "
Nguyên đoạn trên đây đều đã là chuyện của 50 phút trước rồi.
Lúc này, bốn người bạn cuối cùng cũng đã đợi được đến dòng chữ "THE END" to như con gà mái ghẹ trên màn hình.
Ghế vừa mới ngừng rung lắc thì đèn đuốc bừng sáng ngay tắp lự, cả gian phòng chiếu phim chẳng mấy chốc đã sáng trưng.
Một tờ đề thi từ trên trần nhà rơi xuống đáp thẳng vào tay Nhạc Suất, đính kèm với nó là một tờ phiếu trả lời trắc nghiệm với cây bút chì 2B.
Đội trưởng Nhạc chợt như sống lại trong nỗi ám ảnh kinh hoàng về những tháng ngày bị quản thúc của năm lớp 12.
"Bạn trai dự bị của em gái của nam chính mang họ gì? Tên ổng dài vầy ai mà nhớ cho nổi trời --"
"Khi còn sống, con zombie đầu tiên bị nữ chính gϊếŧ thích nghe nhạc của ai nhất?! Đây mà là câu hỏi dành cho con người à!!!"
"Đội trưởng, anh bớt nóng đi, trong phim có nhắc cả mà chẳng qua ít ai để ý nên thấy khó thôi à, anh cứ để em, trong quán rượu mà mẹ của nam thứ số một thường hay lui tới có một chàng trai lúc nào cũng ngồi ở quầy bar, hỏi cậu ta đã chớp mắt mấy lần trong lúc huýt sáo... Cái đệch mợ thằng nào ra đề để ông liều mạng với nó --"
Sau một hồi gập ghềnh trắc trở thì đội quân nhà họ Nhạc cuối cùng cũng làm hết tờ đề thi.
Vừa tô xong đáp án của câu hỏi sau chót thì cả tờ đề, phiếu trả lời và cây bút đều biến đâu mất.
hiển thị lời chỉ dẫn, đang chấm bài thi, xin mời đợi điểm.
Đội quân nhà họ Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại quay về với nỗi trăn trở về những "đồng nghiệp" mới quen.
Đào A Nam: "Không biết giờ này họ thế nào rồi."
Úy Thiên Hàng: "Chắc là về nhà sớm rồi á."
Đào A Nam: "Lẽ ra mình nên nhắc nhở họ thêm đôi lời mới phải."
Úy Thiên Hàng: "Lúc lên tàu còn mải tẩn nhau căng thẳng thế thì ai mà nhớ được để nói ba cái thứ này."
Nhạc Suất: "Chưa chắc đã gặp nhau đâu, biết đâu trước khi bọn họ qua cầu thì cái đám ở công viên giải trí đã lột được xe của đội khác rồi cũng nên."
Tô Minh Triển: "Hôm nay toàn các đội lão làng tiến vào ải này thôi, đa số vừa vào đã chờ sẵn ở phía Bắc rồi, có khi cũng chỉ có hai đội mình là phải qua cầu ở phía Nam thôi ấy."
Úy Thiên Hàng: "Thế thì hỏng hẳn, họ mà gặp phải đám điên kia là chết chắc khỏi bàn luôn."
Nhạc Suất: "Chắc gì, đội mình cũng thoát được đấy thôi."
Úy Thiên Hàng: "Bọn họ toàn là ma mới, làm sao mà so bì với mình được?"
Nhạc Suất: "Anh thấy đội bọn họ có thực lực phết đấy."
Tô Minh Triển: "Đội trưởng này, cái khuynh hướng cuồng em trai của anh bây giờ rất chi là nguy hiểm đấy."
Nhạc Suất: "..."
Úy Thiên Hàng: "Ây dà, em còn tưởng thằng dở hơi Trì Ánh Tuyết kia cả đời cũng không tìm được đội nào hợp với nó cơ, giờ nhìn lại mới thấy quả là ai cũng có nơi mà mình thuộc về á."
Tô Minh Triển: "Yêu thương thì dễ, chung sống mới khó, có lâu bền được hay không thì cứ phải đi mới biết được."
Nhạc Suất: "Chú mày phát biểu cảm nghĩ thì cứ việc đi, sao phải nhìn anh mày làm cái gì..."
"Ting --"
: Đã chấm bài xong, 59 điểm.
...
3:15 theo giờ Bắc Kinh, 3:15 theo giờ Cú.
Chiếc xe con bọ màu hồng thông thuận chạy bon bon lên đến "cầu Hạnh Phúc", gặp phải một khu công viên giải trí.
Nói cho đúng ra thì cái "công viên giải trí Hạnh Phúc" này nằm trên hòn đảo giữa sông, chia cây cầu ra làm hai đoạn, thành ra đoạn đường vốn chỉ cần một cây cầu là đủ nối qua sông lại bị chia ra thành ba đoạn nhấp nhô "cầu phía Nam – công viên giải trí – cầu phía Bắc".
Mà cái quan trọng là --
"Chỗ này không có trên bản đồ." Ngô Sênh trải tấm bản đồ ra, mọi người đều thấy rõ ràng chỗ khúc sông chỉ đánh dấu có mỗi một cây cầu, ngoài ra thì đến cả cái bóng của hòn đảo giữa sông cũng chẳng thấy chứ nói gì đến công viên với chả giải trí.
"Địa điểm bí mật à?" Giờ thì Tiền Ngải đã quá hiểu cái trình độ thánh đào hố của Cú rồi nên cũng chẳng buồn ngạc nhiên với ba cái thứ này nữa.
"Có chắc đây là công viên giải trí không thế ạ?" Huống Kim Hâm nuốt nước bọt, "Sao em nhìn kiểu gì cũng thấy giống nhà ma."
Tối đen thùi lùi, cả một khu công viên giải trí rộng thênh thang,