Chương 44: Người quen cũ
Khi cả nhóm lao ra khỏi xe thì mũi xe đã chạm đến bên rìa hố cát lún rồi!
Bọn họ gắng sức nhảy ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất rồi còn lăn thêm vài vòng theo quán tính nữa! Vì cố gắng đạp phanh thêm nửa giây để giảm tốc độ xuống thấp nhất có thể cho các đồng đội thoát thân nên Ngô Sênh là người nhảy muộn nhất, vừa chạm đất, nửa người anh đã bị kéo tuột xuống hố cát!
Nếu không phải giây cuối cùng anh cố sống cố chết bám chắc lấy rìa hố cát thì giờ này bãi cát lún sâu đến tận eo đã nuốt chửng anh rồi!
Tiền Ngải đứng dậy đầu tiền, gã cũng chẳng thèm để ý đến chiếc cưa máy và lưỡi liềm bị rơi ra lúc nhảy khỏi xe nữa mà lập tức lao đến tóm lấy Ngô Sênh, sau đó Từ Vọng và Huống Kim Hâm cũng chạy đến, ba người hợp sức mới chật vật kéo được đồng đội lên bờ!
Chiếc xe con bọ thì không được may mắn như thế, rơi vào hố cát rồi cứ lún dần xuống, mãi đến khi Ngô Sênh được kéo ra khỏi đó thì cát lún mới đột nhiên dừng lại, theo đó chiếc xe cũng đứng yên, cuối cùng hố cát mới nuốt được 4/5 chiếc xe, chỉ còn sót lại nóc xe trơ trọi.
"Muốn nuốt thì nuốt hết đi," Tiền Ngải cạn lời, "Còn để lại cái nóc xe cho người ta nhìn mà không lái được, đây chẳng phải là dày vò người khác à..."
"Cách giải thích duy nhất là..." Từ Vọng đi nhặt lưỡi liềm với cưa máy về rồi lần lượt trả lại cho đồng đội, "Hố cát không muốn nuốt xe, mà muốn nuốt chúng ta."
Bọn họ đã nhảy khỏi xe, người duy nhất gặp nguy hiểm là Ngô Sênh cũng đã được cứu, vậy nên hố cát mới dừng lại.
"Ầy..."
Trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng than nhẹ không biết truyền đến từ nơi nào.
Bốn người lập tức dính sát vào nhau, lưng áp lưng cảnh giác nhìn xung quanh, thế nhưng không có đèn xe, chỗ nào cũng tối om om.
Một tia sáng lóe lên ở vòng quay ngựa gỗ bên đường.
Người đàn ông cầm điện thoại bật đèn pin đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, nhẹ nhàng vẫy tay với họ, mang theo chút lười nhác và thong dong.
"Các cậu đã khiến tôi lãng phí mất một dòng cát lún rồi, không thể ngoan ngoãn theo nó về nhà được à," Hắn ta nghiêng đầu, cả người tựa vào cái cổ dài của chú ngựa gỗ, tỏ ra khó hiểu một cách hết sức chân thành, "Tại sao cứ phải nhảy khỏi xe?"
Với khoảng cách sáu, bảy mét, ánh sáng rất có hạn, nhưng đứng trước một khuôn mặt đẹp thì những thứ này đều chỉ là phù du.
Đừng nói là hắn ta dùng điện thoại để soi sáng, cho dù chỉ có ánh trăng thì Từ Vọng vẫn có thể liếc một cái là nhận ra ngay người bạn này.
Da trắng, mặt đẹp, bên mắt có một nốt ruồi.
Người lắp cung bắn tên phóng khoáng như mây trôi trên Biển Vô Tận; giờ phút này đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhíu mày, lại mang một vẻ đẹp khác.
Trì Ánh Tuyết.
Từ Vọng thầm nhẩm cái tên này trong lòng, nhưng không gọi ra miệng. Cậu không biết đối phương có nhận ra nhóm cậu hay không, nhưng thân phận "đối thủ lạ mặt từng trông thấy bộ dạng thê thảm của mình" cũng chẳng chiếm thêm được tí ưu thế nào so với thân phận "đối thủ lạ mặt đụng phải nơi ngõ hẹp" cả.
"Câm à?" Một hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Trì Ánh Tuyết mất hứng, đôi mày càng nhíu sâu hơn.
Từ Vọng rút điện thoại ra, cũng bật đèn pin lên chiếu sáng cho đội mình, tạo nên cảm giác đôi bên ngang ngửa "Đừng tưởng chỉ có mình cậu là Center".
Sau đó cậu mới không nhanh không chậm mà cất tiếng: "Cậu sử dụng cát lún thì chúng tôi phải ngoan ngoãn phối hợp, tự giác về nhà, chỗ này là nhà cậu xây hay gì?"
Cậu hơi cao giọng, tựa cười lại như không.
Thi làm màu thì ai chả biết, lúc cậu xem Ngô Sênh làm màu, không biết Trì Ánh Tuyết còn đang học thuộc định luật Ampère(*) ở đâu nữa kìa.
(*định luật Ampère: một định luật về từ trường trong vật lý được phát biểu bởi André-Marie Ampère, cái này Vật lý cấp 3 có dạy nè, chỉ là chúng tôi đều căm thù cái môn này thôi, các nhà vật lý học xin hãy tự tìm hiểu thêm nha.)
"Phù, cuối cùng cũng có một người còn thở," Hai hàng lông mày của Trì Ánh Tuyết giãn ra, hài lòng gật đầu, "Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một, để lại chìa khóa xe, người có thể đi, hai, để lại chìa khóa xe, tôi tiễn các cậu đi."
Từ Vọng nghiến răng, còn chưa kịp đáp, sau lưng đột nhiên phát ra ba tia sáng, gộp cùng với chiếc đèn pin vốn dĩ vẫn đang sáng trên điện thoại cậu, tạo thành một vùng sáng lớn.
Cậu quay đầu thì thấy cả ba người đồng đội, mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại đang bật đèn pin.
Một đấu với bốn.
Thoắt cái khí thế của đội trưởng Từ đã tăng vọt lên.
"Thôi cứ chọn ba đi, chúng tôi tiễn cậu về nhà rồi lái xe..." Từ Vọng mới nói được nửa câu thì bỗng dưng im bặt.
Ánh sáng trợ giúp của đồng đội ít nhiều gì cũng rọi sang phía đối diện, vậy nên vốn dĩ cậu chỉ trông thấy rõ mặt đối thủ, nay đã trông thấy cả người.
Trì Ánh Tuyết chọn một con ngựa trắng cao to uy phong nhất trong vòng quay ngựa gỗ, nhưng lại không chịu ngồi tử tế mà cứ nghiêng nghiêng ngả ngã, lười nhác tựa vào nó, đôi mắt đẹp còn khép hờ một nửa, từ đầu đến chân toát lên sự coi thường và không thèm để tâm đến đối thủ.
Cái thứ người gợi đòn như này Từ Vọng nhìn suốt ngày, thế nên trong lòng chẳng hề có chút rung động nào.
Thứ thật sự khiến cậu chưa nói hết câu đã dừng lại là tạo hình của Trì Ánh Tuyết.
Lần trước ở trên Biển Vô Tận, mặc dù người này ở tít trên cột buồm xa xôi, nhưng chiếc áo khoác ngầu đét khoác lên người hắn ta trông khúc nào ra khúc nấy khiến Từ Vọng có ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Nhưng lần này, từ đầu đến chân hắn ta hoàn toàn đổi sang một phong cách khác.
Áo sơ mi cộc tay dưa hấu màu hồng nhạt, quần đùi màu xanh lá cây nhạt như nước hồ, độ bão hòa màu thấp khiến chúng kết hợp cùng nhau mang đến sự tươi tắn mát mẻ, mà vốn dĩ dáng áo sơ mi rộng rãi nên đã trông có hơi lười nhác tùy hứng, nhưng đôi dép tông cây dừa dưới chân hắn ta trông còn tùy hứng hơn, không đi đạp sóng một lát thì thật có lỗi với sự xuất hiện của nó.
Đông Doanh là thành phố biển.
Đến nơi này, ăn mặc theo phong cách nghỉ hè đi biển, ngoài lúc vượt ải còn có thể chơi cát nghịch sóng thì còn gì bằng.
Nhưng có một vấn đề ở đây.