Chương 57: Theo chân
Dưới bầu trời đêm xanh thẫm, cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh đứng đần người ra giữa cái không khí im lặng chết chóc trước cổng lớn bệnh viện. Vệt nước mắt trên mặt cậu vẫn chưa kịp khô, như thể mới giây trước còn đương khóc đấy, vậy mà giờ đây nỗi sợ về những điều chưa biết đã dần dần xâm lấn trái tim cậu rồi.
Khóc mệt quá rồi, tinh thần hoảng loạn quá rồi, bởi thế nên mới bị ảo giác chăng?
Đi theo Ngô Sênh, đi mãi hồi lâu, thể lực không chống đỡ nổi, rồi ngất xỉu, thế nên mới nằm mơ?
Cậu thử tìm ra một lời giải thích hợp lý cho cái cảnh tượng lạ lùng đáng sợ này nhưng vẫn chẳng thể nào thuyết phục nổi bản thân mình.
Cậu cũng không sao bình tĩnh lại được để mà đi sâu vào phân tích những điều này, cậu chỉ muốn quay về trường học, muốn gặp lại những gì quen thuộc mà thôi.
"Ngô Sênh..." Cậu khẽ gọi một tiếng, mang theo cả tia hy vọng cuối cùng.
Không ai đáp lời.
Dưới nền trời đêm xa lạ, chỉ có cái bệnh viện này, cậu, cùng với tiếng xì xào từ bóng cây đằng xa.
Tiếng xì xào ấy kì quái vô cùng, nó không giống tiếng chim hay tiếng côn trùng kêu, cũng chẳng phải tiếng gió lùa qua kẽ lá, mà lại từa tựa như tiếng loài động vật nhỏ nào đó đang chạy loạn ở nơi khuất bóng.
Phía cuối con đường, một chiếc xe hơi đang chầm chậm lăn bánh đến đây.
Từ Vọng thấy có tiếng động bèn ngoái lại nhìn theo bản năng.
Trên con đường chảy tràn ánh trăng, chiếc xe đang di chuyển không bật đèn chói mắt, nhờ thế mà lại loáng thoáng thấy được dáng hình con xe.
Một chiếc xe taxi màu sắc sặc sỡ.
Từ Vọng chưa từng thấy con xe taxi nào màu mè lòe loẹt đến vậy, cứ như thể có ai hắt cả rổ phẩm màu lên đó vậy, đỏ rực, vàng tươi, xanh dương, xanh lá, tím nhạt, đủ các sắc màu sặc sỡ đan xen ngang dọc khắp thân xe, trông qua thì hoa hết cả mắt, nhìn lâu lại thấy có cái vẻ hài hòa sống động lạ kì.
Thứ duy nhất có thể chứng minh được thân phận của nó là dòng chữ "TAXI" ngự trên nóc xe.
Một giây tấn công thị giác qua đi, sự hoảng loạn mới ùn ùn kéo tới.
Trốn đi ư? Hay là kêu cứu? Trên xe là người tốt chứ? Hay là kẻ xấu nhỉ?
Vô số ý nghĩ cùng lúc lóe lên trong đầu Từ Vọng, song thật khó lòng chọn lựa.
Mới chỉ lưỡng lự có thế, xe đã tới trước cổng bệnh viện rồi.
Vậy mà tài xế lại chẳng định đạp phanh!
Từ Vọng giật thót cả người, vội vàng né sang bên, ai dè phản ứng gấp quá nên vấp chân, toàn thân bổ nhào ngay xuống vệ đường.
May sao, cú vồ ếch này lại chuẩn chỉnh dẹp đường cho xe đi.
Xe hơi chậm rãi tiến lại gần, lái thẳng vào cổng lớn bệnh viện, như thể chưa từng trông thấy có kẻ cản đường ở đây vậy.
Từ Vọng lồm cồm bò dậy, trái tim nhảy nhót điên cuồng muốn xổ thẳng ra khỏi lồng ngực. Cảm giác sợ hãi tột độ khi lướt qua tử thần thậm chí đã đánh tan cả nỗi sợ lạc giữa nơi xa lạ khi trước.
Sau khi vào viện, con xe không mảy may đoái hoài gì đến cậu đã đỗ xịch lại ngay trước một tấm bảng đứng.
Có ba người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe, họ đeo balo, đi tới trước tấm bảng, tựa như đang nghiên cứu điều gì.
Không lâu sau, một người trong số họ thấp giọng mở lời: "Khoa bệnh truyền nhiễm."
Hai người còn lại khẽ "ừ" một cái, tỏ rõ không có ý kiến gì khác.
Dường như nghe thấy bọn họ đã thống nhất xong xuôi, tiếng thúc giục của người thứ tư vọng ra từ trong xe taxi: "Lên xe."
Ba người lập tức quay người về xe.
Thấy họ định rời đi, Từ Vọng sốt ruột nhô đầu ra, rụt rè hô: "Xin chào --"
Một người đã nhanh nhẹn yên vị ở ghế sau, hai người còn lại cũng đang cúi mình bước qua cửa xe, không ai phản ứng lại với tiếng gọi của cậu.
Từ Vọng ngơ ngác, chạy luôn ra từ phía sau thân cây, gọi đối phương thêm câu nữa, lần này gào to hơn lần trước: "Xin chào --"
Lần này chỉ đứng cách có vài chục mét, đáng lẽ cũng phải nghe thấy rồi.
Thế mà vẫn cứ là không.
Bọn họ không thể nhìn thấy, cũng không nghe thấy cậu?
Nỗi lo sợ bất chợt ập đến khiến cho chân tay Từ Vọng bỗng chốc lạnh buốt.
Cậu cũng chẳng lo nghĩ được gì nhiều nữa, hấp tấp xông vội đến đuôi xe taxi, ra sức vỗ thật mạnh vào cốp xe!
"Rầm --"
Dưới lực tác động mạnh, cái nắp cốp xe lỏng lẻo yếu ớt phát ra tiếng kêu cực khủng.
Từ Vọng vỗ mạnh đến nỗi tê rần cả tay.
Người duy nhất vẫn chưa lên xe sững người lại, ánh mắt cảnh giác hẳn lên.
Từ Vọng mừng húm, lại vỗ "rầm rầm" ngay thêm vài ba cái nữa lên nắp cốp xe.
Song người nọ chẳng có phản ứng gì, vẫn hết sức đề phòng quan sát khắp lượt xung quanh.
Từ Vọng nhảy xổ luôn tới hông xe, ra sức vỗ vào lưng anh ta!
Tay cậu vỗ hụt.
Nói một cách chính xác thì là tay cậu, từ phía sau, xuyên thẳng qua cơ thể người nọ.
Từ Vọng ngẩn người, không dám tin vào mắt mình, thử đi thử lại thêm mấy lần nữa, tay mình vẫn cứ như một hồn ma, không cách nào chạm được vào người đối phương.
Nhưng rõ ràng là cậu chạm được vào xe mà!
Từ Vọng muốn phát điên, chẳng biết phải làm gì thì bọn họ mới có thể nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu, biết đến sự tồn tại của cậu!
Bỗng nhiên có cơn gió ập đến từ sau lưng.
Từ Vọng quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, một "người" mặt nhơ nhớp đầy máu lao thẳng về phía cậu!
Từ Vọng sợ ngu cả người, phản ứng gì nổi nữa, đến cả tiếng gào thét còn đang kẹt cứng trong cổ họng đây này!
"Phạch --" một cái, cậu có cú va chạm xáƈ ŧɦịŧ với "người máu"!
Cậu bị mất thăng bằng, xuyên qua cơ thể của anh bạn duy nhất còn chưa lên xe nọ, ngã lăn kềnh ra đất, đau điếng người.
Thế nhưng "người máu" không ngã xuống theo cậu, gã đụng trúng vào người kia.
Người nọ dường như chỉ chờ có thế, vung tay "phập" "phập" hai nhát, "người máu" trượt xuống khỏi người anh ta, đổ rạp xuống đất.
Từ Vọng đột nhiên hiểu ra, nét cảnh giác khi nãy của anh ta không phải là vì cậu vỗ lên xe, mà là vì nghe thấy động tĩnh "người máu" đang đến gần.
"Sao thế?" Thấy người đàn ông gϊếŧ "người máu" không lên xe, trong xe taxi vọng ra tiếng hỏi, "Có vấn đề gì à?"
Người đàn ông nhìn thẳng vào "cái xác" dưới đất, tự lẩm bẩm một mình: "Lúc zombie nhào tới, hình như còn va phải thứ gì nữa..."
Hai chữ zombie khiến cho lòng Từ Vọng run lên cầm cập.
Người trong xe không nghe rõ: "Gì cơ?"
"Không có gì." Người đàn ông lắc đầu, ngồi vào trong xe.
Xe taxi lại nổ máy lần nữa, tiếp tục thẳng tiến, dần dần khuất dạng giữa những tòa nhà của bệnh viện.
Từ Vọng cúi đầu, lần đầu tiên được thấy rõ "người máu".
Cái xác "chết không nhắm mắt", mặt mày dữ tợn, bên trong con mắt mở trừng trừng không có đồng tử đen, chỉ có một màu trắng dã được phủ thêm tầng đỏ nhàn nhạt.
Cậu đứng nguyên tại chỗ, cả người cứng ngắc.
Zombie chỉ mới thấy trên màn hình tivi, giờ thành thật rồi.
Cơn buồn nôn bất chợt ập đến, cậu bám vào tấm bảng, khom người nôn khan.
Khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy hên quá là hên, may mà từ sau bữa trưa cậu vẫn chưa bỏ thêm cái gì vào bụng.
Một nơi chốn xa lạ, những con người không trông thấy cũng chẳng nghe thấy cậu, mình thì cứ như một hồn ma, lại cả zombie hung ác... Ngay lúc bị Ngô Sênh đẩy ra, cậu cứ tưởng ngày hôm nay không thể nào tồi tệ hơn được nữa.
Mà giờ, cậu chẳng thà bị Ngô Sênh đẩy thêm phát nữa.
Ít ra thì anh còn có thể kéo cậu dậy.
"Grào --"
Từ sâu trong bệnh viện, chẳng rõ là ở tòa nhà nào, vọng đến tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếng gào khàn khàn không được rõ cho lắm, nhưng lại khiến người ta nghe mà tê thấu cả da đầu.
Cùng lúc đó, tiếng xì xào khắp bốn phía đồng loạt vang lên, chẳng đợi cho Từ Vọng kịp phản ứng lại, vô số bóng đen quỷ quái đã trồi ra như thể chui lên từ mặt đất, điên cuồng lao về phía vừa phát ra tiếng gào, dâng lên như một cơn thủy triều!
Từ Vọng không kịp tránh đi, bị mấy con zombie chạy sượt qua đụng cho lảo đà lảo đảo!
Nhưng mà đụng thì đụng thế chứ lũ zombie cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, cứ như thể chỉ đang xô vào một bức vách vô hình, đụng xong chạy tiếp là được.
Việc cứ liên tục bị va vào người mãi hồi lâu khiến cho cảm giác ghê sợ ngày càng trở nên tê dại, nhạt nhòa, ngược lại, cảm giác quái dị lại mỗi lúc một nồng đậm hơn.
Đám zombie chạy xa dần, đêm, lại yên tĩnh trở lại.
Từ Vọng ngẩng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc xem xét tấm bảng đứng, đó là sơ đồ bệnh viện, từ khoa khám chẩn đoán cho đến khoa cấp cứu, các tòa nhà chuyên khoa và cả khu nội trú, liếc qua là đã rõ.
Khoa bệnh truyền nhiễm.
Từ Vọng ghi nhớ rõ vị trí của nó, quay người, cũng rảo bước thật nhanh về phía sâu trong bệnh viện.
Zombie thì thuộc về thế giới kì dị này, nhưng bốn người kia, dù là xét về ngoại hình hay cả cách nói chuyện, đều không khác gì người thường.
Bắt kịp bọn họ -- trực giác của Từ Vọng cho thấy, đây là hy vọng về nhà duy nhất của mình.
...
Khoa bệnh truyền nhiễm, tầng một.
Zombie dày đặc, gần như lấp kín quá nửa dãy hành lang, chúng vẫn điên cuồng xông lên như trước, tựa như một bầy ong mất tổ đang ráo riết lùng sục đuổi theo tên đầu sỏ gây tội.
"Tôi đã bảo đừng có đụng vào hắn ta --"
"Hắn lao tới vậy rồi chả nhẽ tôi lại còn phải dịu dàng đỡ lấy hay gì --"
"Tính sao giờ?!"
"Tìm chỗ trốn á --"
Từ Vọng vừa vào đến tòa nhà đã được chiêm ngưỡng ngay cảnh tượng hùng vĩ này.
Bốn người mất đi sự che chở của xe taxi, hoảng sợ nhằm thẳng phía trước mà bỏ chạy, đội quân zombie hùng hậu căm phẫn đuổi theo sau, hú hét gầm rú ầm trời.
Cậu đứng đúng ở phần còn lại của hành lang, ngay trong đoạn một phần tư còn sót lại, đón đầu luôn bốn người đang bỏ chạy thục mạng, dễ dàng chà trộn vào đội hình chạy chung với họ.
Cuối cùng thì giữa lúc sắp sửa cùng đường mạt lộ, bốn người cũng tìm được một gian phòng chứa đồ, vội vã trốn vào đó.
Từ Vọng cũng lao vào theo bọn họ, chỉ sợ chậm chân sẽ bị nhốt ở bên ngoài -- suốt dọc đường gấp rút chạy tới đây, cậu đã thử kiểm chứng lại rất nhiều lần rồi, cậu không thể đi xuyên tường, không thể đi xuyên cửa, không thể bay mà cũng không độn thổ được, nói cho đúng ra thì chỉ có bốn người trước mắt này là cậu muốn xuyên qua xuyên lại sao cũng được, ngoài ra, tất cả mọi thứ trong cái thế giới kì dị này đều là vật thể hữu hình đối với cậu, dù zombie không có phản ứng gì trước cậu, nhưng đôi bên vẫn sẽ va đụng vào nhau, cản trở lẫn nhau.
"Tủ, nhanh lên đi --"
Họ muốn dùng tủ đồ để chặn cửa, phân công hai người giữ cửa, hai người đi đẩy tủ. Tủ nặng quá, hai người vừa đẩy vừa vác, làm tủ kệ đổ đình đổ chùa hết cả, đồ đạc bên trong ào ào rơi xuống sàn.
Từ Vọng hết tránh bên này lại né bên kia, thế mà vẫn bị một món đồ rơi thẳng vào đầu, không lệch một li.
May mà món đồ nọ cũng không nặng cho lắm, nó đập vào đầu cậu rồi rơi xuống đất, trục cuốn lăn vòng vòng trên sàn, trải ra hình dạng toàn vẹn.
Một lá cờ.
Nền đỏ thẫm, hai hàng chữ vàng tươi -- Huyền hồ tế thế y thương sinh, diệu thủ hồi xuân giải tật đông(*).
(*dịch nghĩa mời xem lại chương 54.)
"Hỏa diệm sơn hay là Lũ lụt cuốn miếu Long Vương?"
"Miếu Long Vương."
"Chắc chưa?"
"Gặp nước thì còn bơi được, chứ cháy thì có chạy đằng trời!"
Trong chớp mắt, bốn người nọ dường như đã quyết định chuyện gì đó.
Một người trong số họ giơ cánh tay lên, kiên định nhấn xuống.
Từ Vọng muốn xáp lại gần coi thử xem trên tay anh ta có thứ gì, nhưng mới vừa nhích được một bước đã nghe có tiếng nước đâu đây.
Nước?
Thoắt cái, bốn người kia đã nhảy hết lên bệ cửa sổ, túm chặt lấy tay nắm cửa sổ, ai nấy đều như lâm đại địch.
Từ Vọng bỗng chốc căng thẳng, cũng vội vàng nhảy lên theo, bám chung một cái tay nắm với một người trong số họ. Chuyện này kỳ lạ vô cùng, rõ ràng là cậu và đối phương đều có thể cầm vào cùng một thứ, thế mà lại như đang ở hai không gian khác nhau vậy.
Nước lũ đánh bật tung cánh cửa nhà kho, nhấn chìm họ tới chừng mười mấy giây rồi lại dần dần rút xuống, sau khoảng hai phút thì nước đã rút sạch.
Bốn người nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, ló đầu ra quan