Chương 58: Sắp xếp
Âm thanh đó dường như đến từ một nơi rất xa, yếu ớt nhưng dồn dập, xen lẫn trong đó là những tạp âm vụn vặt, tựa như chiếc đài cát-sét lâu năm chưa được điều chỉnh tần số, vất vả lắm mới có thể miễn cưỡng phát ra lặt nhặt vài tiếng được thu sẵn.
Từ Vọng không khỏi run lên bần bật.
Chú mèo tam thể trong lòng cậu ngóc đầu lên, khe khẽ dụi đầu vào cằm cậu.
Ông bác sĩ già vẫn đang bận bịu với công việc dọn dẹp của mình, nghiêm túc đến mức chẳng thèm ngẩng đầu lên.
[Cú: Cậu... là ai...]
Chưa nhận được câu trả lời, âm thanh ấy vẫn không chịu từ bỏ, hỏi lại lần nữa.
"Thế ông, ông là ai?" Từ Vọng lấy hết sức bình sinh mới hỏi ngược lại được một câu.
[Cú: Cú...]
"Cú?" Từ Vọng có chút hoang mang nhưng ngay lập tức nhớ ra biểu tượng trên cánh tay bốn người kia, phía dưới hình đầu cú là một chữ "Cú".
[Cú: Không... Không đúng... Cậu không nên ở đây...]
Từ Vọng cạn lời, cậu còn chưa nói mình là ai, sao chưa chi đã không nên ở nơi này rồi? Hơn nữa cũng có phải là cậu muốn đến đây đâu!
"Đúng, tôi không nên ở chỗ này, thế nên mau thả tôi ra ngoài đi."
[Cú: Hai mươi ba... nộp bài... lấy lại tự do...]
"Nộp bài? Nộp bài gì? Đây là cuộc thi à?" Từ Vọng thật sự không theo kịp tư duy của đối phương, hai mươi ba là môn gì?
[Cú: Không được... Cậu không phải người được chọn... Không thể nộp bài...]
"Ông đừng tự mình nói đằng mình nữa," Từ Vọng sắp phát điên rồi, "Tôi học hành cũng tạm, ông không cần cho tôi đề cương đâu, chỉ cần nói cho tôi biết hai mươi ba là cái gì, tôi tự học là được, chắc chắn có thể nộp bài!"
[Cú: Không phải người được chọn... Không được...]
"..." Từ Vọng mệt mỏi hết sức, hoàn toàn không thể giao tiếp nổi với người này.
[Cú: Không phải người được chọn... Tại sao... lại ở nơi này...]
[Cú: Cậu... là ai...]
Được, tự dưng thao thao một tràng rồi lại vòng về vạch xuất phát.
"Ông thắng rồi," Từ Vọng đầu hàng, thành thật báo cáo họ tên, "Từ Vọng, Từ có bộ Nhân kép(*), Vọng trong "hy vọng"."
(*bộ Nhân kép: 彳, chữ Từ 徐 trong tên Từ Vọng có bộ này.)
[Cú: Từ có bộ Nhân kép... Vọng trong "hy vọng"...]
"Tôi đã nói cho ông biết tôi là ai rồi, ông có thể nói cho tôi biết làm thế nào để về nhà không?"
[Cú: Lần đầu tiên... có người... nghe thấy tiếng tôi nói...]
Hay quá, lại bật chế độ "Tôi không nghe tôi không nghe tôi chỉ nói những gì tôi muốn thôi".
[Cú: Giúp tôi... Giúp... Giúp tôi...]
Lời cầu khẩn bất ngờ này khiến Từ Vọng trở tay không kịp: "Cái gì cơ?"
[Cú: Không... Không có ích gì... Cậu sẽ quên thôi...]
"Ông đừng có lúc nào cũng tự tiện đưa ra kết luận như thế chứ!" Từ Vọng không thể chịu đựng thêm được nữa, "Tôi sẽ không quên đâu! Rốt cuộc ông muốn tôi giúp ông làm gì?"
Không có lời hồi đáp.
Trong lòng cậu bỗng dưng nhẹ bẫng.
Từ Vọng bất giác cúi đầu, chú mèo tam thể được cậu ôm trong lòng chẳng biết đã biến mất tự bao giờ, chỉ còn lại một chiếc móc chìa khóa hình chú mèo con đang cuộn tròn thành một đám, lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay.
Đột nhiên, lòng bàn tay và móc chìa khóa đồng thời nhấp nháy hai cái cực nhanh, hiện ra ảo ảnh.
Nhưng rõ ràng Từ Vọng chẳng hề động đậy gì.
Cậu ngẩng đầu lên đầy hoảng loạn, nhận ra khung cảnh xung quanh cũng bắt đầu trở nên méo mó vặn vẹo, hệt như lúc cậu đi trên hành lang.
Sắp... về nhà rồi?
Sắp về nhà rồi!
Có lẽ vì quá giống với cảm giác lúc đến, trực giác của cậu gần như chắc chắn là như vậy!
[Cú: Đừng... quên... tôi...]
Đây là câu nói cuối cùng mà Từ Vọng nghe thấy.
...
Lớp 12A7.
Một phút trước, Từ Vọng biến mất. Quay đầu lại phát hiện không có ai, Ngô Sênh ngơ ngác gần nửa phút đồng hồ. Trong đời anh chưa bao giờ cảm thấy não bộ trống rỗng như lúc này, cho đến đêm nay lại được trải nghiệm liên tiếp hai lần.
Lần đầu tiên, lúc đẩy Từ Vọng ra, tầm khoảng năm sáu giây.
Lần thứ hai, lúc phát hiện Từ Vọng biến mất rồi, đằng đẵng tận ba mươi giây.
Nửa phút sau, anh lập tức bắt tay vào việc tìm người, địa điểm đầu tiên chính là phòng học mà bọn họ vừa rời khỏi, lớp 12A7.
Quả nhiên không lệch đi đâu được, Từ Vọng đứng sừng sững bên cạnh bàn học của chính cậu.
Khoảnh khắc trông thấy bóng dáng đối phương, Ngô Sênh khẽ tựa vào thành cửa, cả người anh tựa như mất hết sức lực.
Lo âu nửa phút bằng chạy mười nghìn mét, anh cười khổ mà nghĩ, thì ra đây chính là tỉ lệ hao tổn giữa trái tim và cơ thể.
Hít sâu một hơi, nhịp tim dần bình thường trở lại, Ngô Sênh bước vào lớp, đi đến sau lưng Từ Vọng.
Anh không hề cố ý đi nhẹ bước chân, theo lí mà nói thì là không có chút ý định giấu giếm nào, thế nhưng anh đã áp sát đến lưng Từ Vọng rồi mà người kia vẫn chẳng hề động đậy.
"Từ Vọng?" Cuối cùng Ngô Sênh cũng nhận ra có gì đó không đúng ở đây.
Tiếng sấm khỏa lấp phân nửa giọng nói của anh, nhưng khoảng cách này đủ gần, Từ Vọng chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ có điều hai mắt cậu mơ màng, hết nửa ngày mới dừng lại trên khuôn mặt anh: "Hả?"
Ngô Sênh cạn lời, người nên "Hả?" ở đây là anh mới đúng chứ, cái người tự dưng lượn về phòng học một mình giờ lại bày ra vẻ mặt ngơ ngác vô tội, đây là kiểu tư duy giải đề gì thế này?
"À," Như thể cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt một lời khó lòng nói hết của anh, Từ Vọng giơ tay cầm chiếc điện thoại trên mặt bàn lên, lắc lư cho anh xem, "Quên cầm điện thoại rồi."
Ngô Sênh biết ngay, chắc chắn là cậu để quên thứ gì đó ở đây.
Còn về việc không nói gì tự dưng chạy mất... Nếu là ngày thường có thể phê bình, nhưng hôm nay thì thật sự là không thể trách mắng hùng hồn như thế được.
"Hết mưa rồi." Từ Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngô Sênh ngẩng đầu, quả nhiên, sấm đã tắt mưa đã ngừng, màn đêm dường như bỗng chốc trở nên vắng lặng hẳn.
"Mau về thôi." Anh lo rằng lát nữa sẽ mưa tiếp.
"Ừ." Từ Vọng đút điện thoại vào túi quần.
Ngô Sênh xoay người đi ra cửa trước.
Từ Vọng theo sau, nhưng vừa đi được một bước, mũi giày cậu đã đá phải thứ gì đó.
Cậu cúi người nhặt thứ đó lên, là một chiếc móc chìa khóa hình mèo con.
Đây là chỗ ngồi của cậu, sau khi tan học cậu lại chuồn về đây ngồi hết nửa buổi tối, cậu có thể chắc chắn rằng trên mặt đất không hề có thứ này.
Sau đó đến đây chỉ có mình Ngô Sênh mà thôi.
Móc chìa khóa còn mới toanh, dù đã rơi xuống đất nhưng màu sắc vẫn còn rất rực rỡ, tươi tắn.
"Sao thế?" Nhận ra Từ Vọng không đi theo mình, Ngô Sênh quay đầu nhìn đầy cảnh giác, chỉ sợ lại lạc mất cậu.
"Không có gì." Từ Vọng lặng lẽ nhét chiếc móc chìa khóa vào túi quần.
Thích một người lâu như vậy, giờ đã quyết định từ bỏ rồi, cứ để cậu ngang ngược một lần, giữ chút gì làm kỉ niệm đi.
Kỉ niệm thất tình.
Cậu không hề hối hận vì đã thích Ngô Sênh.
Chỉ là bắt đầu từ ngày mai, phải tập trung ôn thi rồi.
Vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, không mong có thể bay cao bay xa, chỉ mong có thể ấm no thân mình -- nghe chí hướng này có vẻ không đủ vĩ đại, thậm chí còn hơi tầm thường, nhưng đây lại là kỳ vọng duy nhất của mẹ đối với cậu.
...
Mười năm sau, Bắc Kinh, trong phòng ngủ của Từ Vọng.
Nhìn chiếc móc chìa khóa này, kí ức liền tràn về như nước lũ, không cách nào ngăn nổi.
"Cú" nói không sai, cậu vừa ra ngoài đã quên sạch toàn bộ những gì xảy ra trong "Cú", kí ức cứ như thể bị ai cắt ghép, giây trước vẫn còn đang ở trên hành lang với Ngô Sênh, giây sau đã biến thành Ngô Sênh quay lại tìm mình, cuối cùng đặt một lí do "quay lại lấy điện thoại" ở chính chỗ nối ghép đó.
Hợp tình hợp lí, không chút dấu vết.
Lúc vẫn còn ở Đông Doanh, lá cờ ở cửa 3/23 chỉ khiến cậu nhớ ra phần theo chân nhóm người kia vượt qua tòa nhà khoa bệnh truyền nhiễm mà thôi. Mãi đến lúc này, sau khi trông thấy chiếc móc chìa khóa, đoạn kí ức khó tin phía sau mới dần dần hiện lên trong đầu.
Không thể bình tĩnh được nữa, Từ Vọng đứng lên, quay về phòng khách, kể lại cuộc "kỳ ngộ mười năm trước" vừa được sắp xếp hoàn chỉnh có ba người đồng đội nghe, không sót lấy một chữ.
Phần đề cập đến hiện thực, trừ đoạn "thất tình" ở giữa chẳng có chút giá trị thảo luận nào nên bị cậu trực tiếp bỏ qua, phần còn lại cậu đều thẳng thắn thật thà mà chia sẻ đầy đủ.
Không chỉ vì cậu muốn thành thật với các đồng đội, mà còn bởi trong này có đề cập tới những vấn đề như vị trí tương ứng, thời gian tương ứng vân vân giữa "Cú" và hiện thực, không liên hệ thực tế thì sao có thể nghiên cứu được.
Ba người bạn chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối.
Trong suốt quá trình ấy, sắc mặt Ngô Sênh thay đổi đủ kiểu, nhưng vẫn kiên trì giữ im lặng; nửa trước Tiền Ngải liên tục muốn đặt câu hỏi, đến nửa sau